Vừa nghe thấy tiếng người bước vào nhà, trong nháy mắt Đại Bạch liền trốn đến phía sau lưng Hàn Sương. Điều này khiến cho Hàn Sương càng thêm khó chịu.
Cô biết rõ Đại Bạch to gan vô cùng, lại còn nghịch ngợm và khôn ranh nữa, nếu Dương Sí có thể làm cho Đại Bạch sợ hãi đến như vậy thì chắc hẳn Dương Sí kia không phải là một người tốt.
“Chị ơi, chị đưa Đại Bạch đi ra ngoài trước đi. Em có chuyện muốn nói riêng với anh ấy một lúc.”
“Em à…”
Hàn Lộ vô cùng cương quyết, Hàn Sương cho dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng cũng không muốn em gái mình phải phật ý, chỉ có thể ôm Đại Bạch đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài còn ném vô số ánh mắt sắc lạnh vào mặt Dương Sí nữa.
Nhưng tất cả ánh mắt của Dương Sí lúc này chỉ đang đổ dồn vào trên người Hàn Lộ.
Rõ ràng chỉ mới có nửa tháng không gặp nhau thôi, nhưng anh lại có cảm giác dường như đã qua mấy trăm năm, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
“Tiểu Lộ…”
“Đừng có gọi tôi là Tiểu Lộ nữa!”
Vừa nghe thấy người trước mặt dùng giọng nói này gọi tên Tiểu Lộ, giống như là A Sí đang gọi mình, khiến cho trong lòng cô như sinh ra gợn sóng. Nhưng người trước mắt này lại không phải là A Sí, vậy nên cô hoàn toàn khong muốn người trước mắt dùng giọng của anh để gọi tên cô một chút nào.
“Tôi họ Hàn, tên là Lộ. Anh có thể gọi thẳng tên của tôi cũng được.”
Bước chân đang tiến về phía trước của Dương Sí bị mấy lời nói xa cách của cô làm cho như bị đóng đinh ngay tại chỗ. Trái tim giống như bị ngâm trong nước đắng, thật sự cảm thấy khó chịu đến không thể nói nên lời.
Anh cho rằng Hàn Lộ đang tức giận chuyện anh đã quên mất cô nên định lên tiếng giải thích. Vừa chuẩn bị mở miệng, anh liền nghe thấy cô hỏi một câu.
“Anh có thể nói cho tôi biết tên thật của anh là gì không?”
Tất cả mọi người trước khi xuyên qua đều có tên riêng của mình, Hàn Lộ cũng không ngoại lệ, chỉ là tên của người mà cô ấy xuyên vào vừa vặn trùng với tên của cô mà thôi.
Cô không muốn gọi người kia là Dương Sí nên trực tiếp mở miệng hỏi tên thật của người đó, cũng coi như là tìm được đầu mối để có thể bắt đầu câu chuyện.
Ý của cô chính là cô đã phát hiện ra được người trước mắt mình không phải là Dương Sí ban đầu kia.
Kết quả là Dương Sí nghe được câu hỏi của cô liền lý giải hoàn toàn khác so với ý tứ của Hàn Lộ.
Vừa nghe được đến câu hỏi này, theo tiềm thức anh đã nghĩ rằng thân phận của mình đã bị bại lộ. Đương nhiên, vốn dĩ hôm nay anh cũng định giải thích hết tất cả mọi thứ cho cô biết. Vậy nên anh liền thẳng thắn đem tên thật của mình ở trên thiên giới nói cho cô.
“Tên thật của anh thì đã quá lâu rồi nên anh cũng không còn nhớ rõ nữa. Anh chỉ còn nhớ được danh hào của mình thôi, tất cả mọi người đều gọi anh là Xích Dương.”
“Xích Dương…”
Hàn Lộ có chút sững sờ, Dương Sí lại bị tiếng gọi của cô làm cho trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, lại bước về phía trước thêm hai bước.
“Tiểu Lộ, anh xin lỗi, vào ngày hôm đó phong ấn của anh mới được giải trừ, mấy ký ức trước đó quá nhiều nên đã áp chế ký ức của anh trong kiếp này, vậy nên anh mới quên mất em. Em…”
Nửa câu sau của Dương Sí như bị mắc kẹt lại ở trong cổ họng không nói ra được khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Hàn Lộ.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ có vẻ mặt như thế.
Không hề có giận dữ, không hề có khó chịu, cũng không hề có một chút hạnh phúc và nhẹ nhõm nào, chỉ có vẻ xa lạ và dửng dưng mà thôi. Giống như thể người đang đứng trước mặt cô lúc này chỉ là một người xa lạ.
Toàn bộ những cảm xúc chân thành bị kẹt lại không biết phải nói tiếp như thế nào.
Lúc này đây Hàn Lộ lại cảm thấy may mắn khi mắt mình không thể nhìn được gì, nếu không thì cô sẽ không thể nói chuyện một cách bình tĩnh với một người xa lạ đang chiếm giữ thân thể của bạn trai mình như vậy.
“Ý của anh là, anh có ký ức của A Sí phải không?”
Lúc này Dương Sí đang vô cùng hoảng hốt nên không để ý lắm, nếu chú ý nghe kỹ thì có thể nghe ra được giọng nói của Hàn Lộ đang run rẩy.
Vừa nghĩ đến những ký ức mà cô đã từng trải qua cùng với A Sí lại bị một người khác quan sát từng chút một, Hàn Lộ chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà. Trong đáy lòng cô không nhịn được toát lên một tia sát khí.