Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 343 - Chương 343. Đối Thủ Một Mất Một Còn Gặp Nhau 3

Chương 343. Đối thủ một mất một còn gặp nhau 3 Chương 343. Đối thủ một mất một còn gặp nhau 3

Trước đó anh đã dung hợp được ký ức của một kiếp này cùng với ký ức lúc trước khi anh còn là một vị thần quân, những chuyện ngọt ngào mà anh thấy được cũng chỉ là một đoạn hồi ức mà thôi. Mặc dù vẫn khiến cho trái tim anh rung động như cũ, nhưng còn lâu mới mang lại cảm giác chân thực như dạng tiếp xúc trực diện như thế này.

Thực sự rất muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, giống như trước đây.

Trên mặt Hàn Sương lúc này lộ vẻ khinh thường, cảm giác người trước mắt cực kỳ nông cạn.

Rõ ràng người trước mắt này chưa được gặp em gái mình mấy lần, thế mà lại lộ ra một bộ dáng thâm tình như vậy, thực sự khiến cho người ta không thể kiên nhẫn thêm được nữa.

“Không cho phép cậu lên tiếng, cậu đi ra chỗ khác đi.”

Đôi mắt cô liếc nhìn anh với vẻ cảnh cáo, sau đó Hàn Sương lớn tiếng trả lời lại, chạy trở về căn nhà gỗ. Sau khi kéo em gái mình trở vào trong nhà, cô đóng sầm cửa lại không thèm nhìn Dương Sí.

Đại Bạch: “…”

Cái người phụ nữ chết tiệt này, trong mắt cũng chỉ có một mình em gái, mình một con thú màu trắng to như thế này mà cô ấy không nhìn thấy sao hả?

Đều do cái tên Dương Sí này!

Dương Sí: “…”

Một người và một hồ ly lại nhìn nhau.

Một ánh mắt thì mang theo vẻ dò xét, một ánh mắt thì mang theo vẻ giận chó đánh mèo.

Sau hai nhịp thở trầm mặc, Đại Bạch dường như đã nghĩ đến cái gì đó, khiếp sợ lui về phía sau một bước. Dương Sí thì nhíu mày lại, vươn tay tóm lấy Đại Bạch.

“Bạch Chiến.”

Không phải là một câu hỏi, đó là một lời khẳng định.

Sau khi nghe được cái tên này, sự phỏng đoán trong lòng Đại Bạch cũng được xác nhận. Đồng tử trong mắt Đại Bạch co rút lại, nhưng lại không dám đáp lại.

Có trời mới biết nếu như bản thể nhỏ yếu của mình rơi vào trong tay đối thủ một mất một còn của mình, nếu như bị anh ta xác định thân phận, nhất định sẽ không có quả ngon để ăn.

Tuyệt đối không thể thừa nhận được!

Đại Bạch đột nhiên bắt đầu kêu lên điên cuồng.

Dương Sí nhanh chóng che miệng Đại Bạch lại, nhưng anh vẫn là chậm một bước.

Cánh cửa của căn nhà gỗ lại một lần nữa cót két mở ra, để lộ ra khuôn mặt lạnh như băng không hề thay đổi của Hàn Sương.

“Đại Bạch! Quay lại!”

Nghe được tên của Đại Bạch, Dương Sí lập tức sửng sốt, bàn tay hơi buông lỏng làm cho tiểu gia hoả trong tay nhanh chóng chạy thoát.

Hàn Sương cúi người ôm Đại Bạch vào trong ngực, lại nhìn Dương Sí với ánh mắt đề phòng rồi một lần nữa đóng cửa lại.

Bây giờ cô lại càng chắc chắn người tên Dương Sí đang đứng trước mắt này không phải là người lúc trước.

Dương Sí ở trong miệng em gái cô chính là một người chính trực, chất phác và lương thiện. Còn người đang đứng ở bên ngoài kia, vừa mới gặp Đại Bạch liền dám hạ thủ ngay với nó rồi.

Quá hung tàn!

“Chị à, sao Đại Bạch lại kêu thảm như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Hàn Lộ quay lại hỏi với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ mơ mơ màng màng, bím tóc bởi vì ngủ cả đêm mà xù lên, trông vô cùng đáng yêu.

Trong lòng Hàn Sương như dịu lại, cô đặt Đại Bạch ở trong vòng tay của mình để nằm trở lại trên giường, ngồi xuống bên cạnh Hàn Lộ vỗ vỗ vai cô, thuận miệng tìm cớ qua loa cho qua chuyện.

“Không có gì đâu, chỉ là nó ở ngoài đó vừa mới gặp được một con rắn nên bị doạ sợ thôi.”

Đại Bạch: “…”

Anh ta sợ rắn từ khi nào thế?

Hàn Lộ: “…”

Không phải loài rắn đều ngủ đông trong thời tiết lạnh lẽo như thế này sao?

Lúc đầu cô chỉ là thuận miệng hỏi một câu như vậy thôi, nhưng bây giờ sau khi nghe câu trả lời của Hàn Sương liền muốn truy hỏi đến cùng. Nhất định chị ấy lại đang giấu diếm cô chuyện gì rồi.

Đang muốn mở miệng hỏi tiếp, đột nhiên cô nghe thấy tiếng có người gõ cửa từ bên ngoài.

“Tiểu Lộ, anh có thể đi vào không?”

Gương mặt xinh đẹp của Hàn Sương ngay lập tức trầm hẳn xuống, trong lòng lúc này đã dâng lên một tia sát khí.

Hàn Lộ không thể nhìn thấy được sắc mặt của chị gái mình lúc này, nhưng cô có thể cảm giác được áp suất không khí ở bên người trong nháy mắt đã giảm xuống không ít. Ngay lập tức cô có thể hiểu được vừa nãy ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Cô lắc đầu cười khẽ một tiếng, nói với vẻ không để ý: “Chị à, không sao đâu, chị đừng lo.”

Sau đó cô quay đầu nói lớn một tiếng, mời vào.

Ở bên ngoài cửa, Dương Sí không giấu được vẻ kích động, trong lòng vẫn còn nhớ đến việc phải sửa sang lại bộ dáng bên ngoài của mình trước đã. Anh dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc rối bù, lại vốc hai nắm tuyết lên rửa mặt, súc miệng.

Còn về phần trên người bẩn thỉu thì thực sự không có cách nào, ở chỗ này cũng không có áo quần để cho anh thay.

Sau khi đứng ở ngoài cửa hít sâu mấy lần, rốt cuộc thì Dương Sí cũng đẩy cửa ra bước vào trong.

Bình Luận (0)
Comment