Cô ấy và A Mạn từ sáng sớm đã gặm hai miếng thịt khô, uống một bụng nước đá, trong bụng lúc ấy đã no. Nhưng một đường đi tới đây, bụng lại có cảm giác trống rỗng.
Bây giờ vừa ngửi thấy mùi thịt, bụng của hai người đều kìm lòng không được kêu réo liên tục.
Đại Bạch cứ nhu vậy trơ mắt nhìn thịt của mình vừa mới nướng xong đều chạy vào trong bụng hai người phụ nữ xa lạ kia.
…
Hàn Sương áy náy vuốt ve lông của Đại Bạch, người ta lên đảo, đó chính là khách, cũng không thể để cho khách bị đói bụng còn mình thì đem thịt cho Đại Bạch ăn được.
“Mày ngoan nào, tao lập tức sẽ nướng thêm hai xiên thịt cho mày.”
Đại Bạch cúi thấp đầu, có chút ủ rũ.
Anh ta có thể nói cái gì đây, bây giờ anh ta chỉ là một sủng vật, đương nhiên không thể tranh giành với con người. Anh nhìn Tiểu Tuyết ở bên cạnh ăn như gió cuốn, thầm thở dài một hơi.
Vẫn là không tim không phổi như nó thì tốt hơn…
Tiểu Tuyết không tim không phổi ăn xong thịt trong miệng của mình, lại hấp tấp đi vòng vòng quanh Hàn Sương. Hàn Sương cũng giống như Hàn Lộ, rất thích tiểu gia hỏa lông xù này, bị nó cọ cọ như vậy trái tim cũng trở nên mềm nhũn, lại lập tức vội vàng cắt thịt cho nó.
Còn Đại Bạch thì sao? Cho Tiểu Tuyết ăn xong trước rồi lại nói sau.
A Mạn và Hợp Khương vừa sưởi ấm vừa ăn thịt, thỉnh thoảng còn nói mấy câu với hai chị em Hàn Lộ nữa.
Ngoại trừ Đại Bạch, cảnh tượng lúc này cũng được xem như là ấm áp.
Sau khi ăn uống no đủ, cũng nên nói đến chuyện chính.
A Mạn rất đàng hoàng nói lời cảm ơn hai chị em Hàn Lộ, cũng vì hành vi quá mức nóng nảy của mình ngày hôm ấy mà nói lời xin lỗi. Sau đó lại đem mấy con mồi ở trên bè trúc chuyển tới đây.
“Trong những con này chỉ có ba con là phần được chia của Đại Sơn nhà tôi, hai con là của Hợp Khương lấy cá khô đi đổi với người khác, còn lại những thứ này đều là Cáp Nhĩ đưa đến cho cô.”
Trong lòng Hàn Lộ chua xót, nghĩ đến Cáp Nhĩ ngay từ đầu đã đối xử với mình vô cùng từ ái. Bà ấy lúc này chắc hẳn không biết rằng A Sí đã không còn, đã biến thành người khác.
Cô cũng đã từng muốn cùng với A Sí cùng nhau sống chung ở trên đảo, ngay ở trên đảo cũng đã xây thêm hai gian phòng để sau này bà ấy và mấy đứa trẻ ở đó nữa.
Bây giờ thì…
Sống mũi Hàn Lộ cảm thấy cay cay, khàn giọng nói:
“Đồ của cô và của Hợp Khương thì tôi nhận, nhưng mà đồ của Cáp Nhĩ thì phiền hai người mang về lại cho bà ấy. Bà ấy cần những thứ này hơn tôi.”
A Mạn theo bản năng lắc đầu, Hợp Khương cũng lắc đầu theo rồi mở miệng nói:
“Cái này là không được đâu, Cáp Nhĩ đã đặc biệt dặn dò qua, không được phép mang trở về. Bà ấy biết chị Sương đến đây đã rất mừng cho cô, luôn lo lắng cô sống một mình ở trên đảo ngay cả người để nói chuyện cũng không có cũng sẽ rất cô đơn. Bà ấy nói thời tiết mấy bữa nay rất lạnh, những thứ này đều là để cho cô cùng với chị Sương dùng, nếu hai người có thể không cần xuống biển thì cũng đừng xuống biển, trời lạnh dễ sinh bệnh.”
Hàn Sương đối với Cáp Nhĩ ở trong miệng hai người lập tức cảm thấy có hảo cảm hơn nhiều, chỉ cần người nào yêu thương em gái mình, đó chính là người tốt.
Nhưng mà thực sự những thứ này đưa đến cũng quá nhiều. Cô đi qua, kéo ống tay áo em gái mình rồi nhẹ giọng nói:
“Nhiều hơn mấy con trước đó đưa tới nữa, đều có hơn hai mươi con, nhiều lắm.”
Hàn Lộ gật đầu, cô biết.
Nhất định là Dương Sí đã đem những dã thú được chia một nửa để lại cho mẹ, còn lại toàn bộ đều đưa tới đây, sau đó mẹ anh lại đem những thứ mà con trai để lại cho mình toàn bộ nhờ A Mạn đưa tới đây cho cô.
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc mà…
Hàn Lộ bỗng nhiên nghĩ đến trước đó A Sí cũng đã từng như vậy, sau khi anh tìm được quả mâm xôi thì luôn là một nửa để lại cho mẹ mình, một nửa đưa cho mình. Sau đó mẹ anh cũng đưa phần của bà ấy cho mình luôn.
Hai mẹ con đều thương mình đến như vậy.
Không thể nghĩ tiếp nữa, vừa nghĩ đến đây lại đau lòng vô cùng.
Đó không phải là A Sí!
Hàn Lộ chớp mắt mấy cái, đem một chút nước mắt chực trào ra ở trong mắt thu lại, tiếp nhận đống con mồi kia. Tuy nhiên lúc đi ra lại bảo chị mình mang theo Bối Bối đi ra biển kéo một lưới cá lớn mang đến cho cô ấy.