Hợp Khương cùng với Cáp Nhĩ đều là những người mang đến ấm áp cho cô như vậy, cô không thể nhẫn tâm cắt đứt quan hệ lui tới với bọn họ, cũng chỉ có thể có qua có lại như vậy thôi.
Thời tiết lạnh như thế này, cho dù có nhiều cá đi nữa cũng không bị hư thối. Bọn họ ăn thịt sống nhiều ngày như vậy rồi, ăn thêm một chút thịt cá để thay đổi khẩu vị cũng được.
Hai người cũng không ở lại trên đảo lâu, dù sao thì trong nhà A Mạn cũng có đứa trẻ cần phải chăm sóc.
Bối Bối kéo lưới lớn đi theo ở phía sau, chờ hai người buộc xong bè liền đem dây lưới ở trong miệng ném cho hai cô ấy, hoàn thành trách nhiệm rồi rời đi.
Hợp Khương và A Mạn mặc dù có sức lực lớn nhưng thời tiết quá lạnh nên phải mất một lúc lâu mới có thể kéo được lưới cá lên bờ.
Một người của tộc Minh Xà vẫn ẩn núp ở cách đó không xa, trong mắt tinh quang chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Hợp Khương cùng A Mạn kêu người xuống núi đem cái lên, mới quay trở lại báo cáo với tộc trưởng tin tức mà mình đã theo dõi được.
“Cậu nói là mấy giống cái đó buổi sáng thì mang theo rất nhiều thịt sói và thịt báo đi ra ngoài, lúc trở về thì không có nữa sao?”
“Đúng vậy, tôi thấy tận mắt mấy người đó mang đi ra biển, lúc trở về thì không còn nữa, nhưng mà không nhìn thấy sói và báo nhưng lại nhìn thấy mấy cô ấy mang về rất nhiều cá.”
Minh Hà nghe xong liền không thèm để ý.
Cá mà, vừa nhỏ vừa khó ăn, mấy người tộc Bạch Hổ kia nhất định là không nỡ ăn thịt sói trước nên mới đem mấy thứ thịt kia cất giữ.
“Vậy cậu có nhìn thấy mấy giống cái đó đem đồ ăn giấu ở chỗ nào không?”
Đây mới là trọng điểm.
Người kia lúng túng cười cười lắc đầu.
“Không thấy được, hai giống cái kia có một loại đồ vật có thể nổi được ở trên biển, toàn bộ thịt đều được đặt trên cái đó rồi đem ra ngoài biển. Có thể là nó được cất ở một hòn đảo gần đó. Tôi cũng núp ở trên bờ biển cũng không lâu lắm, có lẽ là hòn đảo đó cũng ở không xa.”
Minh Hà nói liên tục ba tiếng tốt.
“Cậu làm không tệ, chờ sau khi chúng ta đem thịt kia đoạt về, nhất định sẽ ban thưởng cho cậu thật tốt.”
Thật sự là không ngờ được, tộc Bạch Hổ kia thế mà lại đem thức ăn giấu ở trên đảo.
Cũng đúng thôi, hiện giờ dã thú ở bên ngoài đều bị nhiễm bệnh dịch, đưa lên đảo mới không bị nhiễm bệnh. Hơn nữa giấu ở trên đó cũng tốt, muốn trộm cũng không dễ lấy.
Tuy nhiên, tại sao lại chỉ để hai giống cái mang đi? Chẳng lẽ không sợ trên đường bị người cướp sao?
Minh Hà ngồi một mình suy nghĩ thật lâu, đến cùng là không dám ở thời điểm bình minh đến đó dò xét. Sợ bị người của tộc Bạch Hổ phát hiện ra. Chỉ dám ở thời điểm trời tối phái hai người có khả năng bơi lội tốt, chiếu theo phương hướng người theo dõi trước đó bơi ra ngoài.
Hai người kia không tính là mạnh nhất ở trong tộc, nhưng khả năng bơi lội là cực tốt, có thể lặn xuống nước một thời gian dài không cần hít thở. Theo phương hướng của người theo dõi trước đó đã chỉ, bọn họ không bơi bao lâu đã đến hòn đảo nhỏ gần nhất.
Đây cũng là hòn đảo mà Hàn Lộ vô cùng ghét bỏ, chỉ có thể coi là một khối đá ngầm rất lớn mà thôi, cái gì cũng không có, vừa nhìn đã biết ngay.
Hai người kia đương nhiên sẽ không uổng phí sức lực đi lên đó xem xét, quay đầu tiếp tục bơi qua hòn đảo nhỏ phía trước.
Mục tiêu tiếp theo của bọn họ chính là hòn đảo mà tộc Bạch Hổ thả mấy con dã thú trên đó, phía trên còn có căn lều lớn mà trước đó Hàn Lộ đã nhờ người dựng lên nữa.
Hiện giờ ở trong căn lều lớn đó tạm thời có ba nhà sinh sống, trong đó có Đại Đầu và con gái của ông ấy. Hai cha con cùng với hai nhà còn lại là do tộc trưởng trực tiếp phái tới đây phụ trách chăm sóc đám dã thú đã bị nhốt lại ở trên đảo.
Bình thường ban đêm ở trên đảo không có việc gì làm nên bọn họ thường đi ngủ sớm.
Tuy nhiên trên đảo có thể nhóm lửa nên ban đêm sẽ có lưu lại một người trông chừng đống lửa.
Tối nay, người gác đêm chính là Đại Đầu.