Cùng với Đại Đầu gác đêm còn có con gái Tiểu Nha và con hổ của cô ấy nữa.
Gió lạnh gào thét, mấy người cùng tộc đã ngủ say ở trong lều lớn. Mấy con thú bị nhốt lại ở trong rừng kia bởi vì trời lạnh cũng không có tinh thần náo loạn gì, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Hai cha con ngồi ở xung quanh đống lửa, cũng không ngồi không, một người thì cầm trong tay một con cá nướng đang không ngừng lật trở ở trong đống lửa, một người thì tay cầm cành cây đã vẽ mấy con số mình vừa mới học được.
Hàn Lộ cũng không có thời gian để dạy Tiểu Nha quá nhiều, nhưng trí nhớ của Tiểu Nha rất tốt, mấy con số dựa theo trí nhớ viết lại ở trên bãi cát rất rõ ràng có trật tự. Nếu như Hàn Lộ có ở chỗ này nhìn thấy những gì cô ấy viết ra, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nha đầu Tiểu Nha này rất có thiên phú, đủ cứng cỏi, đủ kiên trì, nếu đặt ở hiện tại chính là một mầm móng tốt để Thanh Hoa Bắc Đại ra sức tranh đoạt.
Đáng tiếc lại rơi vào thời kỳ viễn cổ lạc hậu này.
Đại Đầu ngửi thấy mùi cá nướng truyền đến, quay đầu lại nhìn con gái mình đang viết chữ với vẻ mặt hiền từ, trong lòng vô cùng cảm thán. Mấy chục năm vừa qua trong cuộc đời ông ấy chưa có thời gian nào có cuộc sống tốt đẹp được như vậy.
Những thứ này đều là do nha đầu tên là Hàn Lộ kia mang đến.
Cô ấy vô cùng thông mình, biết được rất nhiều thứ kỳ lạ mà mọi người ở đây không biết.
Nhưng cô ấy lại nói rằng Tiểu Nha còn thông minh hơn cô ấy nữa.
Đại Đầu vừa nghĩ tới đây tâm tình liền vô cùng vui vẻ, con gái mình nếu như có thể thông minh được như Hàn Lộ, vậy thì cuộc sống sau này không cần phải sống những ngày khổ cực nữa.
“Tiểu Nha, nghỉ tay chút đã, ăn miếng cá rồi viết tiếp.”
Ông ấy đưa con cá đã nướng chín trong tay mình đưa cho con gái.
Tiểu Nha đang đưa tay ra nhận lấy, đột nhiên nghe được một tiếng thở dốc rất khẽ.
Từ nhỏ thính lực của cô ấy đã hơn người, đây cũng là lý do tại sao tộc trưởng lại phái cô ấy đi theo Đại Đầu đến đây canh giữ đảo.
Tiếng thở dốc rất khẽ kia biến mất rất nhanh, lúc Tiểu Nha lắng nghe kỹ lại một chút nữa liền không nghe thấy gì, giống như tiếng mà cô ấy nghe được trước đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Tuy nhiên, mọi thứ phải cẩn thận vẫn hơn.
“Cha, hình như con nghe được có động tĩnh gì đó, chúng ta đi ra bờ biển nhìn xem thử.”
Ánh mắt của Đại Đầu lóe lên, lập tức cầm lấy cái mâu bằng gỗ ở bên chân mình. Hai cha con sóng vai đi về phía bờ biển.
Hai người của tộc Minh Xà kia còn chưa kịp mò lên đảo để điều tra rõ tình hình thấy vậy đương nhiên không thể lên được nữa, sau khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến lập tức lặn sâu vào trong biển.
Hai cha con nhìn qua nhìn lại xung quanh bãi biển hai lần cũng không phát hiện ra điều gì bất thương, rất nhanh liền rời khỏi bờ biển.
Hai người ở dưới nước nhẫn nhịn một hồi lâu mới cẩn thận ngoi lên. Sợ lại kinh động đến người ở trên bờ, hai người kia ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể từng chút từng chút một hô hấp thật khẽ.
Lại qua thêm một hồi lâu, nghĩ rằng hai người vừa rồi có lẽ đã đi xa, hai người đàn ông của tộc Minh Xà mới đi về hướng trên bờ. Vừa mới bước đi được hai bước, một cảm giác nguy cơ vô hình xông thẳng lên đầu.
Đó là một loại trực giác về nguy hiểm sắp xảy ra.
Chỉ trong nháy mắt hai người kia liền xoay người chạy trở về trong biển, theo đó là một cây mâu bằng gỗ xé gió mà đến cùng với một con hổ vô cùng hung mãnh.
“Cha! Bọn họ muốn bỏ chạy.”
Đại Đầu nhanh chóng rút mâu gỗ đang cắm vào trong bãi cát, dùng hết sức lực toàn thân ném về phía người càng bơi càng xa kia.
Mắt nhìn thấy đã ném trúng một người, nhưng đồng bạn của người nọ cũng rất nhanh tay, vớt được người lên liền lặn xuống nước.
Trong đêm tối như mực, bọn họ đã lặn xuống nước rồi thì sẽ không dễ tìm.
Đại Đầu còn định nhảy xuống theo nhưng lại bị con gái mình túm tay giữ chặt lại.
“Cha, không cần đuổi theo nữa đâu. Một người trong số họ bị thương rồi, chảy nhiều máu như vậy nhất định sẽ dẫn mấy hung thú trong biển tới đó, cha đuổi theo họ quá nguy hiểm.”
Cũng giống như lúc đi săn ở trong rừng, mùi máu sẽ dẫn dụ mấy dã thú tới đó, biển cả cũng vậy. Những thứ này đều là Hàn Lộ dạy cho Tiểu Nha.
Đại Đầu rất nghe lời con gái, con gái đã nói không đuổi theo thì sẽ không đuổi nữa. Vừa rồi cũng là con gái nói quay trở lại xem thử, kết quả là vừa mới quay trở lại thật đúng là phát hiện có người lén lút lên đảo. Nhưng mà hai người kia lại quá cảnh giác.
“Ôi, tiếc nhất là cái mâu của cha.”