Lúc này mọi người ở trong lều nghe được động tĩnh liền chạy tới.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc nãy ở trong lều hai con hổ cứ gầm rống mãi.”
Hai cha con cũng không hề giấu diếm, đem chuyện có hai người lạ mặt lén lút lên đảo kể lại cho mọi người cùng nghe.
“Vừa rồi con thoáng nhìn thấy trên người hai người kia có hoa văn hình rắn, đó là người của tộc Minh Xà.”
Sắc mặt của Tiểu Nha vô cùng nghiêm túc.
Thế mà người của tộc Minh Xà không hề bỏ đi mà ẩn núp ở phụ cận. Lúc này bọn họ đến đây có lẽ là để thám thính xem nguồn thức ăn của bộ tộc được cất ở chỗ nào.
“Chuyện này phải nhanh chóng báo cho lão tộc trưởng biết mới được.”
Đương nhiên những người khác cũng tán thành. Bọn họ còn muốn tộc trưởng phái thêm vài người nữa lên đảo. Nếu chẳng may những người tộc Minh Xà biết trên đảo này có rất nhiều thức ăn, tới đây cướp đoạt thì làm sao bây giờ?
Hai cha con Tiểu Nha ngay lập tức chống bè trúc đi suốt đêm quay về tộc để thông báo, trên đường đi còn không ngừng quan sát mặt biển, muốn nhìn xem thử có thể gặp được hai người kia hay không.
Kết quả là mãi cho đến khi cập bờ cũng không thấy.
Kể ra thì hai người kia cũng là vận khí tốt, bởi vì mỗi ngày Hàn Lộ đều ngủ ở dưới đáy biển một giấc thật lâu nên mấy loại động vật tương đối hung dữ ở trong vùng biển này đều đã bị Bối Bối đuổi đi sạch.
Nếu không thì với mức độ chảy máu của người đàn ông kia, tuyệt đối có thể đem cá mập trắng khổng lồ gọi tới.
Hai người tụt lại ở phía sau bè trúc của Tiểu Nha rất nhiều, cũng may là khi vừa lên bờ liền có đồng bạn đang theo dõi ở trên bờ đến tiếp ứng. Ba người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi bãi cát ở dưới chân núi tộc Bạch Hổ.
Minh Hà nôn nóng chờ suốt cả một ngày, nghe được người ở bên ngoài báo người kia đã trở về, lập tức kích động đi ra ngoài xem thử. Nào ngờ cái mà ông ta nhìn thấy là là một người toàn thân máu chảy đầm đìa.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ông ta vậy mà lại là người này bị chảy nhiều máu như vậy, mùi máu tanh này liệu có thể dẫn người của tộc Bạch Hổ tới đây hay không?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên trong đầu ông ta, trái tim theo đó cũng nhanh chóng căng thẳng. Tuy nhiên ông ta sẽ không nói ra, bởi vì lời nói này sẽ làm cho người trong tộc thất vọng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người bị người của tộc Bạch Hổ phát hiện ra à?”
Người đàn ông đang đỡ người đàn ông bị thương kia gật đầu, vô cùng lo lắng liên tục gọi đại vu.
Đại vu gương mặt lộ rõ vẻ khó khăn bước tới, thở dài một tiếng rồi dùng thảo dược hỗ trợ xử lý vết thương.
“Mâu gỗ đâm từ phía sau lưng đâm tới có thể đâm tới tim của anh ta rồi, mấy thứ thuốc này chỉ có thể giúp tạm thời cầm máu được thôi, còn về phần có thể giữ mạng được hay không thì lại là chuyện khác.”
Đại vu bây giờ không thể sử dụng được vu thuật, trong lòng bây giờ vô cùng rõ ràng, người này hơn phân nửa là không thể cứu được nữa.
Minh Hà và đại vu đã quen biết với nhau mấy chục năm, chỉ dựa vào sắc mặt nặng nề của bà ta là đã hiểu được lời nói ẩn trong đó. Trong lòng càng lúc càng nặng nề hơn.
Hiện giờ số người còn sót lại của tộc Minh Xà vốn đã không nhiều, bây giờ lại ít thêm một người nữa.
“A Lại, mang cậu ta vào trong chăm sóc cẩn thận. Đại Phúc, cậu cùng tôi đi ra đây nói lại rõ ràng những chuyện mà hai người đã thám thính được.”
Nói xong ông ta lại dùng ánh mắt ra hiệu cho đại vu, nói khẽ một câu tranh thủ thời gian xử lý đi, sau đó liền bước ra ngoài.
Còn về phần xử lý cái gì thì đại vu đã ngầm hiểu.
Chờ sau khi nhìn thấy Minh Hà và Đại Phúc đã xoay người rời đi, bà ta liền đi theo A Lại, chờ đến sơn động của anh ta liền tìm cơ hội để A Lại rời đi, bà ta liền dùng tay bưng kín miệng mũi người bị thương.
Người kia bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều, căn bản không mở mắt ra nổi, cứ như vậy mà bị người làm ngạt thở tới chết.
Minh Hà cũng có cảm giác hối hận trong một thoáng chốc, nhưng nghĩ đến nếu như tộc Bạch Hổ dựa theo mùi máu tươi mà đuổi được tới nơi này, lại phát hiện ra bộ tộc của mình đang lẩn trốn ở đây, vậy thì đến lúc đó sẽ càng chết thêm nhiều người hơn nữa. Nghĩ vậy nên trong lòng liền cảm thấy bình thường trở lại.