Ông ta nghiêm túc hỏi rõ quá trình mà hai người Đại Phúc ra ngoài trở về như thế nào, đến khi nghe được trên hòn đảo kia đúng là có ánh lửa, còn có người canh giữ, trong lòng lập tức cảm thấy mừng rỡ.
“Hòn đảo kia nhất định chính là nơi mà bọn họ cất giấu thức ăn.”
Cho dù hai người bị người trên đảo phát hiện ra cũng không sao, chỉ một thời gian ngắn như vậy mấy thứ ở trên đảo không có khả năng là bị chuyển đi chỗ khác được.
Nhất định bộ tộc ông ta phải đến chỗ hòn đảo đó để cướp lấy thức ăn ngay.
Trong đầu Minh Hà vừa mới đưa ra quyết định, liền thấy A Lại hốt hoảng chạy tới:
“Tộc trưởng! Đại Phát, anh ta chết rồi!”
“Chết rồi?”
Đại Phúc hét lên một tiếng rồi lập tức quay đầu chạy ra phía sau, Minh Hà ở phía sau lưng anh ta trong mắt lóe lên một tia vui mừng rồi lại nhìn về phía A Lại, bày ra một dáng vẻ bi thương.
“Ôi, đi xem cậu ta một chút.”
Giả y như thật.
Đến đó xem thử lại nói mấy lời xã giao, sau đó an ủi mấy người trong tộc một phen rồi thông báo xuống dưới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Mùi máu tươi quá nặng, quả thật rất dễ dàng bị bại lộ.
Tất cả mọi người trong tộc Minh Xà đều không có ý kiến gì, dựa theo chỉ thị của Minh Hà bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi ngọn núi đó.
Ngay sau khi bọn họ rời đi không được bao lâu, mấy con hổ của tộc Bạch Hổ đã lần theo mùi máu tươi tìm được xác của Đại Phát đã bị ném ở lại.
“Chạy nhanh đấy.”
Đại Sơn lại ở xung quanh tìm thêm một lúc nữa, không phát hiện cái gì mới dẫn người quay trở về trong tộc.
Lão tộc trưởng nghe nói người đã chạy, cũng cảm thấy hơi tiếc một chút, nhưng rồi cũng không quá lo lắng lắm. Tộc Minh Xà kia người thì chết người thì bị thương, số người còn lại trong tộc cũng không còn được mấy người. Bây giờ thấy bọn họ bắt đầu đánh chủ ý lên thức ăn ở trên đảo, có nghĩa là rất nhanh bọn họ đã không thể sống nổi nữa rồi.
Mấy người Tiểu Sơn đã mang theo người lên đảo mai phục rồi, nếu bọn họ lại dám lên đảo một lần nữa, đảm bảo họ có đi mà không có về.
Bây giờ thời tiết lại khắc nghiệt như vậy, người của tộc Minh Xà bình thường cứ đến mùa đông lại trở nên buồn ngủ yếu ớt, nếu không có đủ thức ăn để bổ sung nhiệt lượng thì lão già Minh Hà kia chỉ sợ không còn sống thêm được mấy ngày nữa. Tộc Minh Xà cũng coi như là chấm hết.
Cũng coi như là trừ đi được một mối họa.
*
Đối với những chuyện mới phát sinh ở tộc Bạch Hổ, Dương Sí hoàn toàn không hề hay biết.
Sau khi anh đưa mấy thứ kia cho Hàn Lộ xong, lúc trở về liền nói với lão tộc trưởng một tiếng rồi ra ngoài.
Có những loại cạm bẫy mà anh đã hướng dẫn cách làm, trong thời gian ngắn tộc Bạch Hổ sẽ không có vấn đề gì. Cho dù là có thì anh cũng không thể lo được nhiều đến như vậy.
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc người trong lòng của mình mở to đôi mắt kia, nhưng đôi mắt đó lại trống rỗng mờ mịt, trái tim anh lại đau như bị dao cắt.
Muốn trị liệu tốt đôi mắt của cô ấy, nhất định anh phải tìm được linh dược trị thương cho mắt mới được.
Nơi này không giống với thiên giới khắp nơi đều có linh dược, ở chỗ này linh dược sẽ chỉ sinh trưởng ở những nơi linh khí sung túc, bình thường đều là ở trong núi sâu.
Mặc dù thần lực của anh lúc này vẫn chưa được khôi phục, nhưng những thứ có linh khí thì anh vẫn có thể phân biệt ra được. Giống như là con dao găm lúc trước, vừa nhìn thì anh đã thấy được có một lớp linh khí mỏng nhàn nhạt quấn quanh nó.
Cho nên chỉ cần tìm thấy thì nhất định anh có thể nhận ra được nó.
Dương Sí để lại thức ăn đủ cho mẹ mình ăn trong vòng hai ba tháng, lại nhờ những người anh em mà ngày thường có quan hệ tốt với mình để ý đến mẹ mình một chút rồi một mình xuống núi.
Mấy người Đại Sơn cũng muốn đi theo anh ra ngoài nhưng đều bị anh từ chối.
Chuyến đi này tuyệt đối là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, không cần phải để người ta đi ra ngoài chịu mạo hiểm với anh.
Dương Sí cứ như thế mà rời đi, không ai biết là anh đi đâu, cũng không biết là anh đi để làm gì.
Sau khi anh rời đi không được bao lâu, tộc Minh Xà đã ra tay hành động.
Minh Hà cũng muốn lên kế hoạch chu toàn trước rồi mới lên đảo cướp thức ăn, nhưng bọn họ đã phải chịu đói suốt cả một ngày rồi, nếu còn đói thêm nữa thì chỉ sợ họ sẽ không còn chút sức lực nào để đi cướp đồ ăn.
Từ cách lần bị phát hiện lúc trước đã qua khá lâu, người của tộc Minh Xà phụ trách theo dõi đã nhìn thấy mười mấy người đàn ông của tộc Bạch Hổ từ biển trở về đất liền.