Minh Hà đương nhiên cho rằng trên đảo cũng không còn lại bao nhiêu người.
Ông ta liền sắp xếp cho người của tộc mình tranh thủ lúc nửa đêm lặng lẽ bơi qua đó, cách thật xa liền thấy có ánh lửa ở trên đảo. Là người của tộc Minh Xà vừa bị tổn thất thảm trọng trong vụ cháy rừng, vừa nhìn thấy ngọn lửa kia cũng đã có chút nản lòng thoái ý.
Nhưng cái bụng là quan trọng nhất, sợ thì sợ nhưng vẫn phải lên đó, nếu không thì trở về cũng chỉ có thể chịu chết đói mà thôi.
Tất cả mọi người bơi vòng qua phía mặt sau của hòn đảo nơi không có ánh lửa, lén lút lên đảo.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Minh Hà liền phái hai người đi đến phía trước thăm dò xem thử mấy thứ đồ ăn kia đang được giấu ở chỗ nào.
Một lúc lâu sau cũng không thấy người trở về, nhưng cũng không hề nghe thấy động tĩnh gì khác.
“Có thể nào do bọn họ quá đói bụng nên khi nhìn thấy thịt liền bước đi không nổi rồi không?”
Một người trong đó nói lời nửa đùa nửa thật, nhưng lại nói ra suy nghĩ trong lòng của đại đa số những người ở đây.
Bọn họ đều cảm thấy nếu như đổi lại là mình, đi qua đó nhìn thấy một đống thịt, chắc chắn sẽ không nhịn được phải gặm mấy miếng trước. Bởi vì bọn họ thực sự đã quá đói rồi.
Lại có thêm hai người xung phong, xin phép Minh Hà cho họ lên phía trước để thăm dò.
Mình Hà trầm mặt đáp ứng, liên tục dặn dò nếu phát hiện bất kỳ tình huống gì đều phải quay trở lại báo cho mọi người trước đã. Hai người kia lập tức đáp ứng rồi quay người rời đi.
Kết quả là vẫn không trở về.
Minh Hà không cho rằng hai người kia sau khi mình đã dặn đi dặn lại như thế rồi mà vẫn còn dám cãi lại mệnh lệnh của mình. Vậy thì chỉ còn một khả năng mà thôi!
Bọn họ đều đã xảy ra chuyện rồi!
“Không chờ bọn họ nữa, chúng ta đi mau!”
Minh Hà quyết định thật nhanh, dẫn theo mấy người đàn ông rời đi trước.
Nào ngờ vừa mới tới được bãi biển, liền nghe được mấy âm thanh vạch nước liên tiếp.
“Tộc trưởng Minh Hà đã đến đây rồi, tại sao không chào hỏi một tiếng mà đã muốn đi rồi vậy?”
Hơn mười người đàn ông của tộc Bạch Hổ từ trong nước, từ trong rừng chầm chậm bước tới, đem toàn bộ người của tộc Minh Xà vây lại.
Minh Hà thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng nói với mấy người ở phía sau lưng mình.
“Không cần để ý cái gì hết, cứ nhảy được vào biển đã rồi tính tiếp.”
Mấy người của tộc Bạch Hổ này cho dù có lợi hại đến thế nào nhưng khi xuống biển rồi cũng không nhất định có thể bắt được bọn họ.
Mấy người của tộc Minh Xà chỉ trong nháy mắt liền tự mình chạy ra ngoài, mục tiêu đều là biển rộng phía trước. Người của tộc Bạch Hổ đương nhiên không thể cứ trơ mắt ra nhìn bọn họ chạy thoát như vậy được, lập tức xông lên ngăn cản.
Phần lớn đều bị đánh cho nằm xuống trên bãi cát, chỉ có vẻn vẹn hai người chạy trốn được, trong đó có cả Minh Hà.
Ở trong tộc ông ta là người được ăn no nhất nên thể lực tốt nhất, hơn nữa dưới nguy cơ sinh tử nên bộc phát ra tốc độ nhanh hơn nhiều so với bình thường, rất nhanh đã đem người của tộc Bạch Hổ bỏ lại phía xa sau lưng.
“Đại Sơn, lão Minh Hà trốn thoát được rồi kìa.”
Đại Sơn cũng không hề sốt ruột mà đá người đàn ông đang nằm dưới chân mình, cười nói: “Mấy người đàn ông khỏe mạnh của tộc Minh Xà hầu như đều ở chỗ này cả, một tộc trưởng chỉ biết nói miệng có chạy được cũng không thể làm được gì.”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười ở trên đảo truyền đi rất xa, Minh Hà bơi ra ngoài thật xa rồi vẫn có thể nghe được, gương mặt già nua lập tức thấy bỏng rát.
Xong rồi, tộc Minh Xà xong đời rồi.
Chỉ trong nháy mắt ông ta cũng không muốn tiếp tục sống nữa, nhưng nghĩ đến trên bờ lúc này tộc Minh Xà vẫn còn lại những giống cái cùng với trẻ con kia, lập tức lấy lại tinh thần hướng về phía bờ biển bơi tới.
Kết quả là vừa mới trở về liền nhìn thấy đại vu nước mắt đầy mặt như khóc tang.
“Tộc trưởng! Mấy giống cái của chúng ta có thể là bị nhiễm bệnh dịch rồi.”
Trái tim của Minh Hà đập thình thịch.
Những ngày trước ở tộc Thiên Lang, ông ta đã nhìn thấy có không ít người bị nhiễm bệnh dịch mà chết. Bây giờ bộ tộc của ông ta cũng đã tách ra khỏi tộc Thiên Lang một thời gian rồi, tại sao vẫn còn bị lây nhiễm như vậy?
“Có bao nhiêu người bị nhiễm bệnh?”
Đại vu cúi đầu, không dám ngước mắt lên nhìn Minh Hà, giọng nói nhẹ đến mức gần như không thể nghe được.
“Hơn phân nửa đều bị…”
“Cái gì?”
Minh Hà nổi giận hét lên một tiếng, cũng không sợ vị trí của mình lúc này sẽ bị bại lộ.
Mấy người đàn ông thì bị bắt, người ở lại thì lại bị nhiễm bệnh, đây là trời muốn diệt tộc Minh Xà đây mà!
Ông ta đột nhiên nhớ lại những gì mà cha ông ta đã nói với ông ta ngay trước khi qua đời.