Muốn dùng độc châu tốt, không được khơi dậy âm độc chi tâm, càng không thể chủ động khơi mào tranh đấu giữa các bộ tộc. Nếu không sẽ chỉ dẫn đến tai họa diệt tộc.
Lúc ấy trong lòng ông ta chỉ tràn đầy cảm xúc hưng phấn khi được trở thành tộc trưởng, căn bản không đem những lời dặn dò kia đặt ở trong lòng. Hơn nữa sau đó đại vu cũng đã tính toán, nói rằng tộc Minh Xà ở dưới sự dẫn dắt của ông ta sẽ trở nên hưng thịnh, bởi thế ông ta liền dứt khoát ném mấy lời dặn dò đó ra hết sau đầu.
Có chí bảo như độc châu ở trong tay, đương nhiên cần phải phát huy hết tác dụng của nó mà không phải để nó ở một chỗ trong tộc bám bụi.
Vì thế ông ta liền bắt đầu dùng độc châu để nuôi dưỡng mấy con rắn độc, thỉnh thoảng còn bắt mấy người của bộ tộc khác về làm thí nghiệm xem hiệu quả của nọc độc rắn như thế nào.
Sau đó liền sinh ra ý định thôn phệ mấy bộ tộc khác.
Kết quả là chưa kịp đợi cho ông ta ra tay, thiên hỏa đã giáng xuống…
Minh Hà suy sụp ngồi bệt xuống trên mặt đất, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra từng ly từng tí, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Tộc Minh Xà xem như đã hoàn toàn xong đời rồi.
Trách ai được đây?
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, là lỗi của tộc Thiên Lang, lỗi của tộc Bạch Hổ, còn là lỗi của thú thần.
Dù sao thì ông ta không sai.
“Đám người tộc Bạch Hổ kia, nếu chúng ta đã không sống tốt thì các người cũng đừng nghĩ có thể sống tốt.”
Đại vu bị lời nói lạnh lùng của Minh Hà làm cho toàn thân run lên, vừa định mở miệng nói cái gì đó, trước mắt đột nhiên có một bàn tay duỗi tới bóp chặt lấy cổ bà ta.
“Đều là do bà, thân là đại vu mà một chút tác dụng cũng không có.”
Không thể tính toán không thể trị bệnh, giữ lại sẽ chỉ lãng phí đồ ăn mà thôi.
Lời ông ta vừa dứt, cổ của đại vu cũng lệch hẳn sang một bên.
Minh Hà không thèm để ý giẫm lên trên người bà ta, gọi mấy người trong tộc vẫn còn chưa bị nhiễm bệnh, để cho bọn họ kéo mấy người đã bị nhiễm bệnh đến vùng rừng núi ở gần đó ném đi.
Với thời tiết như bây giờ, không chỉ riêng con người sốt ruột tìm thức ăn mà mấy loài dã thú cũng đói bụng. Chờ bọn chúng ăn những người đã bị nhiễm bệnh kia rồi lại bị lây bệnh, đến lúc đó bọn chúng lại bị người của tộc Bạch Hổ tộc Man Ngưu bắt về ăn thịt…
“A…”
Ánh mắt Minh Hà lóe lên tia hung tàn, nhìn về phía phương hướng của tộc Bạch Hổ.
Ông ta bây giờ là vò mẻ không sợ sứt, không quan tâm chữa bệnh cho mọi người như thế nào, cũng không quan tâm đến việc săn bắn kiếm thức ăn, chỉ muốn trước khi mình chết đi sẽ cắn lấy một miếng thịt của tộc Bạch Hổ, để bọn họ cũng phải nếm trải một chút nỗi đau của ông ta.
Mặc dù những người còn lại trong tộc Minh Xà cũng không nỡ bỏ rơi những người đồng bạn của mình, nhưng không ai muốn bị lây bệnh, ai cũng không muốn chết.
Hơn nữa bọn họ còn có một chút tâm tư nho nhỏ giấu diếm ở trong lòng, nếu như ném những người bị nhiễm bệnh đi rồi thì thức ăn của bọn họ sẽ không khẩn trương như bây giờ nữa.
Những người tộc Minh Xà bị bệnh rất nhanh đã được kéo đi, lúc này bọn họ đều phát sốt, trên người hoàn toàn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mềm nhũn mặc người kéo đi.
Một đêm qua đi, những người của tộc Minh Xà vốn nằm rải rác khắp nơi đã không còn thấy bóng dáng.
Năm ngày qua đi…
“Tộc trưởng, mấy con mồi chúng tôi săn được mang về hôm nay, tôi cảm thấy có hai con có vẻ không giống bình thường lắm.”
Đại Sơn là người đã bị tộc Thiên Lang bắt đi lúc trước, cũng đã nhìn thấy tình trạng của người và dã thú lúc bị bệnh là như thế nào. Mặc dù cảm thấy bộ tộc mình ở bên này có lẽ sẽ không bị nhiễm phải loại bệnh kia, nhưng dù sao vẫn cần phải cẩn thận một chút, cách ly riêng hai con mồi mà anh ta cảm thấy khác thường kia ra.
“Khác thường ở chỗ nào?”
“Có hai con rái cá hai mắt đỏ bừng, thân người nó rất nóng. Dấu hiệu giống như là nhiễm phải bệnh dịch như trong tộc Thiên Lang. Nhưng mà khi nhiễm phải loại bệnh kia thì trên thân sẽ bị thối rữa, hai con rái cá này thì lại không có, có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
Lão tộc trưởng sau khi nghe Đại Sơn nói xong liền nhíu mày.
“Cho dù như thế nào thì cẩn thận vẫn hơn. Trong tộc tạm thời vẫn chưa thiếu thức ăn, hai con rái cá đó cậu mang đi xa một chút rồi chôn đi.”
Đại Sơn nói vâng, lập tức quay trở về mang hai con rái cá kia chôn ở dưới chân ngọn núi mà tộc Minh Xà đang tạm thời dừng chân.
Mà đám rắn của tộc Mình Xà ở trong núi kia đã đói đến phát cuồng, vừa nghe được mùi thịt lập tức lần theo mùi đó xuống núi.