Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364. Cho Phép Đốt Lửa 1

Chương 364. Cho phép đốt lửa 1 Chương 364. Cho phép đốt lửa 1

Mấy con rắn ăn uống no đủ lại trở về uể oải nằm bên cạnh chủ nhân, mấy ngày sau đó, mấy con rắn đột nhiên có vẻ nôn nóng.

Chủ nhân của bọn chúng đương nhiên là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của bọn chúng, nhưng đến cùng thì họ cũng không phát hiện ra vấn đề là gì, bởi vì bụng đã quá đói, cộng với mấy con rắn náo loạn không yên nên chủ nhân của bọn chúng liền đem rắn giết đi.

Thịt của mấy con rắn cũng không được nhiều lắm, nhưng số người còn lại của tộc Minh Xà bây giờ cũng không nhiều nên chia ra thì vẫn đủ.

Đương nhiên Minh Hà là tộc trưởng nên ông ta là ăn nhiều nhất.

Không hề có chút bất ngờ nào, không tới mấy ngày sau thì tất cả mọi người bắt đầu nóng lên, khát nước, toàn thân không còn một chút sức lực nào. Triệu chứng như thế này họ đã nhìn thấy ở những người bị ném bỏ trước đó.

Họ đã bị nhiễm bệnh.

Cả ngọn núi tràn ngập những tiếng khóc nức nở suy yếu vô lực, họ không cam lòng chết như vậy, nhưng lại không có cách nào để tự cứu mình.

Đến lúc sắp chết, tất cả mọi người bắt đầu mắng chửi Minh Hà, mắng ông ta có lỗi với cả bộ tộc, mắng ông ta tâm địa ác độc, mắng ông ta nhẫn tâm vứt bỏ người của bộ tộc mình.

Tóm lại những gì khó nghe nhất thì mắng cái đó, mắng cho đến lúc mình không thể lên tiếng được nữa mới thôi.

Minh Hà chết trước tất cả bọn họ, không phải là bị bệnh mà chết, mà là đang sống sờ sờ bị mắng cho tức chết.

Đến tận lúc chết, trong lòng ông ta mới bắt đầu cảm thấy hối hận.

Đáng tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận để uống.

Nếu không thì nhất định Dương Sí sẽ phải nghĩ cách để mua một phần.

Từ bộ tộc Bạch Hổ đi ra ngoài đã hơn mười ngày, nhưng cách đích đến của anh vẫn còn rất xa. Trong trí nhớ của anh có mấy vùng núi sâu, tất cả đều ở gần với vùng đất trước đây của bộ tộc mình.

Qua sông còn phải chạy thêm mười ngày nữa, mà bây giờ anh thì chỉ mới vừa đến được bờ sông.

Nhìn thấy mảng bờ sông phía bên kia chỉ là một mảng tuyết trắng xóa, nhìn qua cũng không quá hoang vu giống như trước đó. Dương Sí nghỉ ngơi một lát, uống nước xong liền mang theo con thỏ mà mình mới vừa săn được bơi qua sông.

Anh ở bên này có ăn có uống, nhưng trong tộc Bạch Hổ lúc này thì lại thảm rồi.

Mấy con thú gần đây săn được hầu như một nửa đã bị nhiễm bệnh, bọn họ mang về cũng không dám mang về, trực tiếp chôn ngay tại chỗ.

Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp thiêu cháy, nhưng bọn họ lại không dám đốt lửa ở trong rừng, chỉ có thể dùng biện pháp đào hố chôn lấp mà thôi.

Kết quả là chờ sau khi bọn họ rời đi, mấy con thú đói bụng lại đi ra kiếm ăn lại bới mấy con thú nhiễm bệnh ra rồi ăn hết.

Vì thế, một nhóm dã thú tiếp theo lại bị nhiễm bệnh.

Dưới cái vòng luẩn quẩn như vậy, nguồn thức ăn dự trữ của mấy bộ tộc cũng nhanh chóng giảm bớt, chỉ chưa tới nửa tháng, nguồn thức ăn dự trữ trên đảo đã hết sạch.

Đây còn là ăn cùng với mấy thứ cá khô mà mấy giống cái mang về nữa.

Tộc Man Ngưu ở bên cạnh nghe nói đã đói đến mức phải giết hai con trâu rồi.

Không đến thời điểm sơn cùng thủy tận thì ai lại nỡ giết chết bảo vật trấn tộc của mình. Dù sao thì lão tộc trưởng cũng không nỡ giết thịt mấy con hổ.

Mấy giống cái ở trong tộc mấy ngày nay đã bắt đầu trùm da thú xuống núi, dựa theo phương pháp Hàn Lộ dạy họ trước đó xuống biển bắt hải sản.

Điều vui mừng nhất chính là số lượng hải sản thu được lại rất nhiều, nhưng nhiều thứ trong số đó cần phải dùng lửa nấu chín mới có thể ăn được. Tộc trưởng tộc Phi Ưng ở bên cạnh chẳng phải là một minh chứng điển hình đó sao, ăn mấy loại hải sản không được nấu chín bị ngộ độc thức ăn, vừa nôn vừa tiêu chảy suýt chút nữa phải chết đi.

A Chân do dự một chút rồi tìm đến nói chuyện với lão tộc trưởng.

“Tộc trưởng, nguồn thức ăn trong tộc bây giờ không đủ, chúng tôi đã thử xuống bờ biển bắt hải sản rồi. Mỗi ngày vẫn có hai lần thủy triều lên xuống, chúng ta có thể đi dọc biển tìm bắt mấy loại hải sản để ăn.”

Lão tộc trưởng gật đầu, vô cùng vui mừng.

Mấy ngày nay có rất nhiều giống cái trong bộ tộc thường xuyên xuống núi để bắt hải sản, ông ấy cũng đã nghe đại vu nói tới. Mấy cô ấy có thể tự mình đi tìm đồ ăn mà không phải nằm ở trong sơn động chờ mấy người đàn ông nỗ lực săn bắn mang thức ăn về cho mình, đó là một điều rất đáng khen ngợi.

“Tuy nói là ở ngay dưới chân núi, nhưng mọi người cũng phải chú ý an toàn.”

Lão tộc trưởng nói xong liền xoay người định đi tìm đại vu để thương lượng mấy chuyện khác, A Chân vội dàng chạy đến chặn trước mặt ông ấy, ấp úng đem ý định của mình khi đến đây nói ra.

“Tộc trưởng, tôi đến đây là để xin phép ông cho phép chúng tôi được nhóm lửa ở dưới chân núi.”

“Nhóm lửa? Không được!”

Bình Luận (0)
Comment