Phản ứng này của lão tộc trưởng hoàn toàn nằm trong dự liệu của A Chân.
“Tôi biết, đốt lửa sẽ có nguy hiểm, thậm chí còn có thể gây ra cháy rừng. Nhưng chúng tôi chỉ đốt một đống lửa nhỏ ở trên bãi biển, còn sẽ cử mấy người trông coi đống lửa đó. Nếu thật sự có gì đó xảy ra, chỉ cần dùng cát, dùng nước, dùng tuyết đều có thể dập tắt lửa vô cùng dễ dàng.”
A Chân thấy lão tộc trưởng không còn khăng khăng từ chối nữa mà cau mày chuẩn bị nói cái gì đó, cô ấy vội vàng nói hết trước khi ông ấy mở miệng, đem mấy lời chuẩn bị nói của ông ấy đẩy ngược trở về.
“Lão tộc trưởng, nếu chúng tôi có thể nhóm lửa ở trên bãi cát, vậy thì số lượng hải sản ăn được có thể nhiều hơn, như vậy thì ít nhất là một nửa người trong tộc chúng ta sẽ không bị đói bụng nữa. Nếu như mấy người đàn ông trong tộc chúng ta cũng chịu hỗ trợ nữa thì thức ăn không chỉ đủ cho toàn bộ tộc chúng ta mà còn có thể dư nữa đấy.”
Những lời cuối cùng chỉ trong nháy mắt đã đụng đến tâm sự của lão tộc trưởng, ông ấy nghi ngờ hỏi: “Thật sao? Cả tộc có thể ăn no được à?”
A Chân vừa nghe có hy vọng liền liên tục gật đầu.
“Nếu tộc trưởng không tin thì bây giờ có thể theo tôi đi xuống núi xem thử. Mấy người A Mạn tìm được rất nhiều loại hải sản, nhưng đều phải cần đến lửa mới có thể ăn được.”
Mắt thấy mới tin là thật, lão tộc trưởng vẫn là đi theo A Chân xuống núi.
Đợi đến lúc ông ấy nhìn thấy một đống ngao biển chất ở trên bãi cát giống như một hòn núi nhỏ, hai mắt ông ấy đều trợn tròn ngạc nhiên.
“Chỉ có mười mấy người các cô thì sao có thể kiếm về được nhiều như vậy?”
Hợp Khương cười ha ha, lại chỉ vào đại công thần ở phía sau lưng mình.
“Mấy con hổ của chúng ta cũng lợi hại lắm, chúng nó đào cát tìm ngao biển so với chúng tôi vừa nhanh lại vừa nhiều.”
“Con hổ sao…”
Lão tộc trưởng phóng mắt nhìn qua bên kia, quả thật ở phía bên kia đang có mấy con hổ lớn đang chổng mông đào cát.
Nhất thời ông ấy cũng không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ là như thế nào, chỉ cảm thấy vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Trong tộc Bạch Hổ, mấy con hổ lẽ ra phải là bảo bối để nuôi dưỡng, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ bọn chúng khổ cực kiếm ăn như vậy lại khiến trong lòng ông ta cảm thấy thoải mái.
Một bộ tộc nếu muốn phát triển được, ngoại trừ phải có một người đứng đầu tốt thì những người trong tộc cũng phải đồng tâm mới được.
Bây giờ ngay cả mấy con hổ cũng đồng tâm đến như vậy, tương lai của tộc Bạch Hổ cần gì phải lo lắng nữa.
A Mạn thấy bộ dáng cảm khái của lão tộc trưởng, quyết định thêm vào một mồi lửa cuối cùng nữa.
“Tộc trưởng, mấy con ngao biển này đều có thể ăn được, mặc dù thịt của nó thì nhỏ nhưng số lượng lại có rất nhiều. Nhưng mà cần phải dùng đến lửa mới ăn được, nếu không thì sẽ giống như tộc Phi Ưng ở bên kia, ăn vào sẽ bị ngộ độc.”
Lão tộc trưởng theo bản năng nhìn về phía tộc Phi Ưng, nghĩ đến lần trước sau khi đại vu trở về nói đến tình trạng đáng thương của cả tộc, lập tức cắn răng làm ra quyết định.
“Nhóm lửa đi! Nhưng phải có người ở bên cạnh canh giữ đống lửa, tuyệt đối không thể để cho tàn lửa bay vào trong rừng.”
Mấy người phụ nữ ở đây liên tục vui mừng đáp ứng.
Mấy cô ấy đã muốn đốt lửa từ lâu rồi, không chỉ vì miếng ăn mà còn bởi vì có thể sưởi ấm, cảm thụ được cảm giác ấm áp mà Hợp Khương và A Mạn đã nói.
Lão tộc trưởng đã đáp ứng nhưng vẫn không rời đi, A Mạn lập tức hiểu ý đi tìm đồ nhóm lửa cho ông ấy xem thử.
Đã lâu lắm rồi cô ấy không nhóm lửa nên cứng tay vô cùng, nhóm lên một chút liền tắt đi. Lão tộc trưởng cũng rất kiên nhẫn, không hề nổi giận, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn đến lúc A Mạn nhóm được đống lửa cháy bùng lên.
Ánh lửa sáng ngời mang theo sự ấm áp, chiếu sáng đến tận đáy lòng của tất cả mọi người, xua tan đi sự u ám cùng nỗi lo lắng ẩn giấu trong lòng bọn họ thời gian gần đây.
Đã có lửa, vậy thì rất nhiều thứ có thể ăn được, cũng không sợ đi săn không kiếm được con mồi trở về bị đói bụng.
Hợp Khương lau nước mắt trong khóe mắt, chạy đến trước đống ngao biển ôm một đống lớn trở về đây, đặt ở bên cạnh đống lửa. Chỉ chốc lát sau, vỏ ngao bị hơi nóng làm cho mở ra, một mùi thơm của hải sản nướng chín trong nháy mắt lan tỏa ra xung quanh làm cho mọi người chảy nước miếng.
Nhưng mà chỗ ngao biển này là nướng cho lão tộc trưởng, phải cho ông ấy biết chỗ tốt của hải sản, để ông ấy biết quyết định mà ông ấy đưa ra hôm nay không phải là quyết định sai lầm.
Trên thực tế lão tộc trưởng vừa ngửi thấy mùi thơm mà ông ấy chưa bao giờ được ngửi kia, trong lòng cũng đã yên tâm phần nào.