Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366. Cho Phép Đốt Lửa 3

Chương 366. Cho phép đốt lửa 3 Chương 366. Cho phép đốt lửa 3

Lúc trước ở trong mắt ông ấy, mấy giống cái đi theo Hàn Lộ học cái gì đó mà bắt hải sản chẳng qua chỉ là mấy trò chơi cho vui mà thôi.

Mỗi lần chỉ tìm được một ít cá tôm như vậy, còn phải xem vận khí, thực sự không đáng tin cậy một chút nào.

Không nghĩ rằng có thể tìm được nhiều thức ăn hơn so với tưởng tượng của mình như vậy, chỉ là do trước kia không được đốt lửa nên mấy cô ấy mới không mang lên núi mà thôi.

Lão tộc trưởng cúi đầu nếm thử miếng thịt ngao biển ở trong tay, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói lúc trước của đại vu.

Có quan hệ tốt với Hàn Lộ luôn không sai.

“Ngon lắm, mọi người tiếp tục tìm thêm một chút, rồi lại bảo mấy người đàn ông không có việc gì làm ở trên đó cũng xuống đây hỗ trợ.”

“Được!”

Mấy người ở đây lập tức mắt ngấn ánh nước, có người nhanh chóng chạy lên núi truyền đạt lại mệnh lệnh của lão tộc trưởng.

Nhìn khuôn mặt vô cùng hưng phấn của mấy giống cái ở đây, khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão tộc trưởng cũng hiện lên nụ cười. Ông ấy cũng không ở dưới núi lâu, ăn xong mấy con ngao biển liền trở về trên núi.

Bãi cát dưới chân núi tộc Bạch Hổ rất nhanh đã trở nên náo nhiệt.

Mấy người phụ nữ thì ngồi vây quanh đống lửa, nướng đủ loại hải sản, đàn ông thì theo mấy con hổ đi ra bờ biển đào ngao biển, bắt cua.

Hai người Hợp Thụ và Tiểu Sơn còn chống bè, mang theo Hợp Khương cùng A Mạn đi ra ngoài kéo một lưới cá nhỏ trở về.

Đó là một lưới cá vàng nhỏ, vừa mới lên bờ đã được phân chia sạch sẽ, bọn họ cũng không để lại mấy con. Một đám người người thì cạo vảy cá, người thì mổ bụng cá, bận rộn khí thế ngất trời.

Một lưới cá vàng tươi rói như vậy, không cần thêm bất cứ gia vị gì, cứ để như vậy đem đi nướng trên lửa, vị ngon có thể đem cả đầu lưỡi nuốt vào.

Còn có người thích ăn cá sống, không mất công đi nướng cá gì nữa, sau khi mổ bụng cá rửa sạch sẽ liền trực tiếp cầm lấy cắn một ngụm. Ăn cũng có một loại hương vị khác.

Mấy người phụ nữ vừa ăn vừa đưa thức ăn cho mấy người đàn ông đang bận rộn không ngơi tay, mấy con hổ cũng không bỏ sót. Bầu không khí vô cùng hài hòa.

Mọi người tộc Bạch Hổ ở bờ cát bên này ăn đến khí thế ngất trời, người ở bên kia sông lại nhìn đến sắp gãy cổ.

Từng đợt mùi thơm theo gió biển truyền tới, làm cho bọn họ thèm đến mức bụng người nào cũng sôi lên ùng ục. Thật sự là hận không thể chạy tới đoạt lấy thức ăn ở trong tay bọn họ.

Đáng hận nhất chính là ba tộc đã có ước định, không được sự cho phép, ai cũng không thể vượt qua ranh giới. Hơn nữa ở bãi cát phía bên kia có rất nhiều đàn ông, cho dù bọn họ có chạy qua đó phỏng chừng cũng sẽ bị đánh trở về.

Đến lúc đó không chỉ đồ cũng không ăn được mà còn phải mang một thân thương tích trở về.

Lý trí nói cho bọn họ biết qua đó sẽ bị đánh, nhưng lại không chịu nổi sự đói bụng…

*

Mắt thấy những người ở bờ sông phía bên kia ăn ăn uống uống càng ngày càng vui vẻ, thức ăn cũng càng lúc càng ít đi. Mấy người đàn ông bên này thật sự là nhịn không được nữa, lén lút bơi qua sông.

Mấy người bọn họ cũng đã từng ở chung trong đội ngũ liên minh đi ra ngoài săn bắn với tộc Bạch Hổ và tộc Man Ngưu, không ít người trong tộc Bạch Hổ cũng quen biết bọn họ.

Nhìn thấy nhau cũng không đến mức đánh nhau, còn có thể nói đùa với nhau vài câu nữa. Nhưng nếu nói muốn đến chia thức ăn, vậy thì không được.

Chỉ cần cho một người, đằng sau đó sẽ có vô số người đến xin nữa.

“Mấy thứ này ở phía bên kia mấy người không phải cũng có sao, tự mình đi bắt mà ăn đi.”

Mấy người đàn ông kia theo bản năng lắc đầu.

“Trước kia đã từng bắt ăn thử rồi, có độc.”

Đám người tộc Bạch Hổ bên này nghe vậy liền cười vang. Sau đó họ chỉ vào đống lửa rồi nói: “Chỉ cần dùng lửa nướng chín thì ăn vào sẽ không bị trúng độc. Nếu như mấy người không biết cách nhóm lửa thì chúng tôi sẽ đưa cho mấy người một ngọn đuốc để mấy người mang lửa về bên kia.”

Lửa…

Mấy người đàn ông nhìn về phía đống lửa sau lưng đám người kia, phảng phất lại thấy được cả cánh rừng đang bốc cháy hừng hực, lập tức lắc đầu xoay người rời đi.

Trận cháy rừng đã mang đến cho họ một bóng ma tâm lý quá lớn.

Mọi người trong tộc Bạch Hổ cũng hiểu được, lúc trước mình cũng là như vậy, luôn kháng cự lại việc nhóm lửa. Nhưng rồi khi đống lửa thực sự được nhóm lên, nướng ra được mấy thứ đồ ăn kia, một chút e ngại đó cũng chậm rãi tiêu tán.

Bọn họ không hề đốt lửa ở trong rừng núi, chỉ nhóm một đống lửa ở trên bờ biển, chỉ cần vung tay một cái là có thể dập tắt được, còn có gì phải sợ nữa đâu.

Mấy người của tộc Man Ngưu tộc Phi Ưng bên kia chắc là vẫn chưa đói lắm, nếu thật sự quá đói bụng thì xem thử bọn họ còn không chịu nhóm lửa nữa không.

Tộc Man Ngưu quật cường cũng không thể kháng cự quá lâu, chưa qua được mấy ngày lại dùng vẻ mặt đáng thương đến đây tìm tộc Bạch Hổ để mượn lửa.

Bình Luận (0)
Comment