Trời đất bao la cái bụng là lớn nhất, đã sắp chết đói tới nơi rồi, còn quản cái gì mà nhóm lửa với không nhóm lửa chứ.
Từng đống lửa bốc lên bên bờ biển của cả ba tộc, khắp nơi đều có mùi thơm của hải sản nướng bốc lên theo gió phiêu đãng khắp bờ biển. Mấy người đàn ông đã tạm thời ngừng săn bắn, đi theo mấy giống cái để học cách xuống biển bắt hải sản.
Tuy nhiên như vậy cũng chỉ là tạm thời ấm nó được mấy ngày mà thôi.
Nhất là qua mấy ngày, có rất nhiều giống cái xuống núi ra biển bắt hải sản đều bị lạnh đến mức sinh bệnh, đội ngũ đi ra biển nhất thời liền ít đi hơn một nửa.
Thức ăn của bọn họ lại một lần nữa phải đối mặt với nguy cơ thiếu hụt.
Mấy giống cái vốn sợ lạnh, mấy ngày trước là do đói bụng không còn cách nào khác mới chạy xuống núi tìm đồ ăn. Xuống được mấy ngày lại gặp gió tuyết thổi tới, những người thể chất hơi yếu lập tức chịu không nổi liền sinh bệnh.
Mấy giống cái còn lại trong lòng khiếp sợ, cũng không dám giống như mấy ngày trước cả ngày cứ ngồi lỳ trên bãi biển nữa, chỉ dám cứ cách hai ngày xuống núi một lần.
Vì vậy, nhiệm vụ ra biển bắt hải sản liền rơi xuống trên đầu mấy người đàn ông.
Mấy ngày trước mấy người đàn ông đi theo cũng chỉ học được mấy cái da lông mà thôi, hơn nữa cũng không được cẩn thận tỉ mỉ nên lúc tìm hải sản cũng tìm không được nhiều như mấy giống cái.
Hải sản tìm về ít lại nhưng số người ăn thì vẫn nhiều như trước, vì vậy, đương nhiên là thức ăn lại bị thiếu hụt.
Tộc Man Ngưu so với tộc Bạch Hổ còn thảm hơn, mặc dù đã nhóm lửa nhưng lại chưa từng được ăn một bữa no nào.
Mấy người Hợp Khương A Mạn có áo ngắn đan bằng giao tiêu mà Hàn Lộ tặng lần trước, lại quấn thêm lớp da thú nữa nên không quá sợ lạnh như mấy giống cái khác, liền vội vàng dạy mấy người đàn ông cách nhận biết các loại hải sản.
Người của hai bộ tộc ở bên kia tìm đến tộc trưởng của nhà mình, nhờ tộc trưởng của hai nhà đến nói tình với lão tộc trưởng của tộc Bạch Hổ, mặt dày phái hai người thông minh nhất tới đó cùng đi theo để học tập.
Một người tên là A Tước, một người tên là Đại Ngưu.
Người tên A Tước kia chính là một người thiếu niên dáng người nhỏ nhắn, còn người tên Đại Ngưu kia dáng người cường tráng, nhìn từ xa lại có mấy phần giống một con trâu.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến địa bàn của tộc Bạch Hổ, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy Hợp Khương. Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình lại hoạt bát của Hợp Khương, Đại Ngưu thiếu chút nữa ngay cả nhiệm vụ của mình cũng quên mất, ánh mắt chỉ luôn dừng lại trên người Hợp Khương.
Hợp Khương dù có chậm chạp đến đâu cũng phát hiện có gì đó không đúng. Cộng thêm A Mạn ở bên cạnh thỉnh thoảng còn trêu chọc cô ấy mấy câu, cô ấy nhất thời liền thông suốt.
Cái người tên Đại Ngưu này thích mình à?
Cô ấy vốn là một người vô cùng thẳng tính, hơn nữa đối với người tên Đại Ngưu này cô ấy cũng có mấy phần ý tứ, thế là đến chạng vạng tối lúc mọi người tách ra, cô ấy liền gọi Đại Ngưu đến bên bờ biển để tra hỏi.
“Đại Ngưu, có phải là anh thích tôi không?”
Gọn gàng dứt khoát, không hề có nửa điểm dây dưa dài dòng.
Đôi mắt Đại Ngưu lóe lên ánh sáng kinh người, không hề phủ nhận mà lập tức gật đầu khẳng định.
“Thích! Ngay từ khi tôi nhìn thấy cô lần đầu tiên tôi đã cảm thấy thích cô vô cùng.”
Đây là lần đầu tiên Hợp Khương được người ta thổ lộ như vậy, hiếm khi thấy cô ấy ngượng ngùng như thế. Đột nhiên sắc mặt cô ấy lại trở nên nghiêm nghị, dùng vẻ mặt hung dữ cứng rắn hỏi anh ta.
“Có phải anh cũng thường xuyên nhìn như thế với mấy giống cái khác không? Trong sơn động của anh có tất cả bao nhiêu giống cái?”
Nếu như anh ta có thêm giống cái khác, Hợp Khương cũng không có ý định thích người đàn ông này. Cô ấy không thích những người đàn ông có nhiều giống cái bên cạnh mình.
Đại Ngưu suốt cả một ngày cái đầu cứ mơ mơ màng màng nhưng đến giờ phút này thì đầu óc lại vô cùng sáng suốt. Anh ta nói như chém đinh chặt sắt: “Một người cũng không có! Trước đó tôi cũng không có ai hết, tôi chỉ vừa mới trưởng thành…”
Hợp Khương: “…”
Vừa mới trưởng thành?
Như vậy là tuổi so với mình cũng không chênh lệch bao nhiêu hả?
Nhưng người này nhìn như thế nào cũng không giống như một người đàn ông mới vừa trưởng thành vậy. Vóc người này, tướng mạo này, nhìn thế nào cũng giống như là đã ba mươi tuổi rồi vậy.
“Thật sao?”
Hợp Khương thực sự là rất nghi ngờ, cô đang cân nhắc nhất định ngày mai phải tìm hai người chị em có quan hệ tốt với tộc Man Ngưu hỏi thăm một chút, đột nhiên cảm giác ở trên tay mình có một mảnh nóng rực.
Đại Ngưu cũng không phải là người có tính tình hàm súc, nếu không phải còn kiêng kỵ việc hai người chỉ mới vừa quen biết, cô ấy không hiểu rõ lắm về mình nên vẫn còn sợ hãi, chỉ sợ anh ta đã nhịn không được đem người vác về trong sơn động của mình luôn rồi.