Anh ta nắm chặt lấy tay Hợp Khương, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, nghiêm túc đem toàn bộ tình huống của mình ở tộc Man Ngưu nói hết cho cô một cách rõ ràng tỉ mỉ. Nói xong lại còn to gan tiến lên cắn nhẹ một cái trên môi Hợp Khương nữa.
“Khương Khương, tộc Man Ngưu là ở ngay sát bên cạnh đó, em cứ việc hỏi thăm. Nếu như anh có một câu nào là lừa em, liền gọi thú thần đến thu hồn anh cũng được.”
Trong lòng Hợp Khương chấn động, bị mấy lời thành khẩn này của anh ta làm cho kinh hãi, ngay cả khi bị hôn cũng không kịp phản ứng lại.
Đại Ngưu thấy tình hình có vẻ tốt rồi liền thu tay lại, vuốt ve sờ đầu cô rồi mang theo thành quả hôm nay quay trở về tộc Man Ngưu.
Phải mất một hồi lâu sau Hợp Khương mới hoàn hồn lại, lấy tay sờ đôi môi của mình, khuôn mặt đỏ ửng quay người lên núi.
Chuyện như vậy đương nhiên cô ấy trở về liền nói ngay cho mẹ với anh trai của mình. Hợp Thụ đương nhiên là không hài lòng. Anh ta vẫn muốn em gái mình tìm một người đàn ông ở trong tộc Bạch Hổ, được sống ở gần nhau như vậy thì em gái mình sẽ không bị bắt nạt.
Tuy nhiên trên mặt anh ta cũng không hề để lộ ra ý tứ gì, lén lút nhờ người vòng qua tộc Man Ngưu tộc Phi Ưng để nghe ngóng thử.
Tin tức thu về được đúng là tiểu tử kia cũng không tệ, vừa cần cù vừa thông minh, nói về sức lực cũng xếp trong những người mạnh nhất ở trong tộc. Nếu như không phải là cậu ta tuổi còn hơi nhỏ một chút, hơn nữa sau đó Ngưu Nguyệt lại gặp được Phi Vũ, nói không chừng cậu ta sẽ được phối với Ngưu Nguyệt.
Nghe xong những tin tức này, Hợp Thụ đối với Đại Ngưu kia mới cảm thấy hơi hài lòng một chút.
Đương nhiên, không hài lòng cũng vô dụng, em gái anh ta với người kia gần như đã dính lấy nhau rồi, có muốn tách ra cũng không thể tách được.
Không giống với tình cảm ấm áp của Hàn Lộ và Dương Sí, Hợp Khương cùng với Đại Ngưu kia thật sự giống như là củi khô gặp được lửa, chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi đã dính chặt nhau như keo như sơn, cho dù ai muốn chen vào cũng đều chen không lọt.
Mà nối tiếp phía sau Hợp Khương, lại có thêm một số người lục tục kết đôi với người của tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng, mấy tộc trưởng cũng đều là mở một mắt nhắm một mắt, cũng không hề cấm đoán gì.
Trải qua một loạt mấy biến cố liên tiếp xảy ra, số lượng trẻ con mới sinh ở trong mấy tộc đều ít đến đáng thương, có thể ghép đôi được nhiều cặp đôi thì có thể sinh thêm nhiều trẻ con, đến lúc đó mới tốt lên được.
Mối quan hệ giữa ba tộc hài hòa chưa từng có.
Chỉ là, quan hệ cho dù có hài hòa đến đâu cũng không thể lấp đầy bụng được. Bọn họ cả ngày lẫn đêm ra biển bắt hải sản nhưng thức ăn tìm được cũng chỉ để đảm bảo cho người trong tộc của mình không bị chết đói mà thôi.
Ở trên bờ bên này bụng đói đến kêu ùng ục, ở trên hòn đảo cách đó không xa thì hai chị em lại là ăn quá no.
“No quá đi…”
Hàn Sương xoa xoa bụng nằm ở bên đống lửa, đầu gối lên bụng Tiểu Tuyết, bàn tay thì lại vuốt ve bộ lông xù mềm mại của Đại Bạch, vừa mệt nhưng lại vừa thoải mái, ngay cả động cũng không muốn động.
Mấy ngày hôm nay cô chê cái căn nhà gỗ kia quá nhỏ nên chuẩn bị xây một căn nhà lớn hơn.
Ánh mắt của em gái mình không tốt nên chỉ có thể ngồi chà xát dây cỏ, những việc khác thì đều phải do cô động thủ. Nhưng mà cũng chỉ là hao phí một chút sức lực mà thôi.
Nhưng không biết có phải là khả năng lý giải của cô có vấn đề không mà những cái em gái nói ra cùng với những cái mà cô hiểu được là hai chuyện khác nhau. So với ngôi nhà gỗ trước đó, ngôi nhà mới này không rắn chắc lại còn bị hở gió. Theo lời em gái nói thì cái này có thể miễn cưỡng dùng như một cái chuồng gà.
Sau đó cô liền đem cái căn nhà gỗ chưa hoàn thành kia phá bỏ. Muốn xây nhà để ở thì phải làm một cái tốt nhất hợp ý nhất.
Kết quả là lăn qua lăn lại mấy ngày nay, mệt quá sức chịu đựng.
Đại Bạch đau lòng cho cô, bắt về không ít hải sản. Trùng hợp là hôm nay Bối Bối cũng đưa cá tới đây nữa, Tiểu Tuyết còn đào về không ít ngao biển, Hàn Lộ liền lấy bào ngư khô cất lúc trước ra nấu hai nồi hải sản thập cẩm lớn.
Không riêng gì hai chị em ăn đến cái bụng tròn căng mà ngay cả Tiểu Tuyết cùng với Đại Bạch cũng ăn đến không thở nổi.
“Chị à, ngày mai chị có thể giúp em đến tộc Bạch Hổ xem tình hình một chút được không?”
Hàn Lộ đột nhiên nói một câu như thế, đuổi toàn bộ con sâu ngủ gật trong đầu Hàn Sương chạy đi hết cả.
“Tại sao đột nhiên em lại nhớ tới tộc Bạch Hổ thế?”
Cả một tháng nay cô đã thấy em gái mình không hề nhắc tới nữa, còn tưởng rằng con bé đã buông xuống mọi chuyện rồi.
Hàn Sương hoàn toàn tỉnh ngủ, lập tức ngồi dậy tiếp tục hỏi: “Đi tộc Bạch Hổ để làm gì thế?”
“Đi đưa chút tôm cá cho mấy người Hợp Khương, còn có mẹ của A Sí nữa. Trong lòng em luôn có chút lo lắng, với tính tình của Hợp Khương, một tháng nay cô ấy không hề lên đảo, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Chị à, chị giúp em đi qua đó xem một chút nhé?”
“Ồ? Chỉ là như vậy thôi sao? Không cần chị thuận tiện đi xem thử tình hình của cậu Dương Sí đó nữa à?”