Rõ ràng là trong lòng cậu ta, một người phụ nữ còn quan trọng hơn cả sự an nguy của toàn tộc. Một người đàn ông như vậy sẽ là bạn lữ tốt, nhưng chắc chắn không phải là một tộc trưởng tốt.
Cũng chính lúc này, lão tộc trưởng hạ quyết tâm truyền lại vị trí tộc trưởng cho Đại Sơn. Chỉ là đầu óc của Đại Sơn bị mắc kẹt, anh ta luôn cảm thấy có lỗi với người anh em của mình, mãi không chịu tiếp nhận. Cho nên ông ta mới quyết định sẽ triệu tập tộc nhân và tuyên bố chuyện này vào tối nay.
Dương Sí biết Đại Sơn sợ tình nghĩa anh em nhiều năm bị rạn nứt, nên đã nói thẳng với anh ta rằng mình chỉ muốn sống trên đảo với Hàn Lộ, không muốn làm tộc trưởng gì hết. Nói đến khô miệng thì Đại Sơn mới chịu tin.
Mấy người bọn họ giày vò lâu như vậy, ngay cả chuyện chính cũng chưa kịp nói. Đúng lúc lão tộc trưởng và tộc trưởng mới đều có mặt ở đây, Dương Sí liền nói ra cách nghĩ của mình.
Anh vẫn còn băn khoăn về những hạt gạo đó của tộc Đại Hùng.
Trong cuộc tụ họp lớn của mấy bộ tộc mấy năm về trước, hình như tộc Đại Hùng cũng từng đem gạo và một số lương thực khác đến để đổi đồ vật. Nhưng những thứ đó phải dùng lửa nấu chín mới ăn được, cho nên hầu như không có ai đi đổi đồ với bọn họ. Kể từ đó, tộc Đại Hùng không lấy mấy thứ đó ra để đổi nữa.
Lúc đó, mọi người đều không biết nhìn hàng, cũng không biết vùng đất tộc Đại Hùng sinh sống là ở nơi nào.
Bây giờ thì...
“A Sí, ý của cậu là đồ ăn của tộc Đại Hùng có thể đem chôn xuống đất, sau đó chúng sẽ mọc ra càng nhiều đồ ăn hơn nữa ư? Làm sao có thể chứ...”
Lão tộc trưởng tỏ ra nghi ngờ.
Nếu trong đất có thể mọc ra nhiều đồ ăn như vậy thì tộc Đại Hùng chẳng phải là không cần phải lo nghĩ gì nữa hay sao? Đã nhiều năm như vậy, tộc Đại Hùng đáng ra phải lớn mạnh đến trình độ nào rồi chứ? Không có khả năng ngay cả một chút tiếng gió cũng không lộ ra như bây giờ được.
Dương Sí khó mà giải thích một cách trực quan tầm quan trọng của lương thực cho hai người trước mặt có thể hiểu, dù sao không có đồ vật bày ra trước mắt thì có nói gì cũng chỉ là bàn việc binh trên giấy mà thôi. Cho nên anh cũng không tiếp tục nói qua nói lại nhiều nữa. Anh tính chờ sau khi Đại Sơn tiếp nhận vị trí tộc trưởng, anh sẽ nói với anh ta về chuyện lên đường. Khoảng cách với cuộc tụ họp lớn lần tiếp theo cũng không còn lâu nữa.
Anh phải đi một chuyến đến tộc Đại Hùng, chỉ cần đổi được đồ về, anh không tin lão tộc trưởng và những người khác sẽ không động tâm.
Tộc Bạch Hổ không thể sống bằng nghề săn bắn mãi được, sự việc lần này chính là một bài học. Con mồi đã chết nhiều như vậy, con mồi mới còn chưa kịp lớn lên, nguồn thức ăn của tộc Bạch Hổ còn phải thiếu hụt trong thời gian rất rất lâu. Chỉ trông chờ vào hải sản cũng không phải là giải pháp lâu dài.
Dương Sí tạm biệt lão tộc trưởng rồi trở về sơn động của mình. Mặc dù không có ai ở đây suốt mấy tháng qua, nhưng bên trong lại không hề bừa bộn bẩn thỉu. Rõ ràng là vì mẹ của anh thường xuyên đến đây quét tước dọn dẹp.
Anh lục tung một chiếc túi da thú trong góc, lấy ra một miếng da thú lớn ở dưới đáy.
Đó là tấm da của một con linh hươu, nhìn thì đẹp nhưng lại rất khó may vá, thường thì mọi người trong tộc đều không cần tấm da này. Ngay cả Dương Sí cũng không biết tại sao trước đây mình lại giữ nó lại, vừa vặn lúc này cần dùng đến nó, đem làm vải vẽ tranh.
Anh muốn thừa dịp một tháng này Hàn Lộ trở về tộc Giao Nhân, anh sẽ xây cho cô một căn nhà lớn ở trên đảo.
Từ ngày cô chỉ huy anh dựng nhà gỗ, thật ra anh có thể nhìn ra một vài ý tưởng của cô đối với nơi ở của mình. Chỉ là lúc đó kiến thức của anh không đủ, không thể lí giải được những gì cô nói. Bây giờ nhớ lại, hình thức ban đầu của căn nhà mà cô nói chậm rãi thành hình ở trong đầu của anh.
Dương Sí bỏ ra thời gian ba ngày để dùng than vẽ bản phác thảo căn nhà do chính mình thiết kế lên tấm da thú, sau đó liền tìm người lên đảo làm công.
Lần này không phải chỉ dựng một căn nhà gỗ nho nhỏ, cho nên anh cần rất nhiều nhân lực, thời gian làm công cũng dài. Anh cứ tưởng gọi người sẽ hơi khó, kết quả vừa nói là muốn xây nhà cho Tiểu Lộ, hơn một nửa đàn ông trong tộc đều đến tìm anh báo danh nói muốn nhận công việc này, chuyện này khiến cho Dương Sí kinh ngạc không thôi.