Tiểu Tuyết bị “vứt bỏ”.
Bởi vì điểm đến của chuyến đi lần này là tộc Giao Nhân, hành trình cả đi lẫn về đều diễn ra trên biển. Nếu như Tiểu Tuyết muốn đi thì một con hổ thích chạy thích nhảy như nó phải thành thành thật thật cuộn mình trên lưng Bối Bối, như vậy thì ủy khuất nó quá.
Cho nên Hàn Lộ để nó lại trên đảo, giao nó cho người đàn ông nhà mình chăm sóc.
“Được rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng trở lại.”
Dương Sí xoa đầu Tiểu Tuyết, tiếp đó quay người lại dập tắt đống lửa vẫn còn sót lại hơi tàn trên bãi cát, rồi lại dùng dây thừng bện từ cỏ cột hai căn nhà gỗ lại, sau đó mới mang theo Tiểu Tuyết rời khỏi đảo nhỏ.
Lúc một người một hổ rời đảo vừa vặn bắt gặp thời điểm thủy triều rút xuống, trên bãi biển có rất nhiều người của bộ tộc Bạch Hổ đang bắt hải sản dọc bờ biển. Bọn họ thấy anh trở về, còn dẫn theo Tiểu Tuyết, đều hỏi anh sao không thấy Hàn Lộ. Dương Sí nửa thật nửa giả trả lời hai câu liền dẫn Tiểu Tuyết lên núi.
Anh vừa trở lại liền đi ra đảo, tình huống trên núi vẫn là nghe mẹ kể lại. Mặc dù bây giờ đã có lửa, mọi người cũng có thể ra biển tìm thức ăn. Nhưng trong tộc vẫn có rất nhiều người còn sống trong cảnh đói bụng.
Trước khi những con mồi trong núi lớn lên, đó là một khoảng thời gian rất dài, anh phải làm chút chuyện gì đó mới được.
Sau khi Dương Sí lên núi, anh giao Tiểu Tuyết cho A Mạn, để nó ở với mẹ của mình. Còn anh thì đích thân đi tìm lão tộc trưởng.
Khi anh vừa đến trước cửa hang liền thấy lão tộc trưởng vừa vỗ bả vai của Đại Sơn, vừa bước ra khỏi hang động.
“Tôi đã già rồi, sau này tộc Bạch Hổ phải giao cho cậu, chuyện qua lại với hai tộc khác gần nhất đều giao cho cậu xử lý.”
“Tộc trưởng...”
Đại Sơn nhăn mặt, đang định nói gì đó thì chợt thấy Dương Sí đang đứng bên ngoài, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên hoảng loạn, mặt mày trướng đỏ muốn tiến lên giải thích.
Dương Sí biết Đại Sơn muốn nói gì, cũng hiểu ý của lão tộc trưởng. Thật lòng mà nói, nếu là trước khi chưa khôi phục trí nhớ, anh cũng muốn tranh giành vị trí tộc trưởng một phen. Nhưng kể từ khi nhớ lại mọi chuyện, anh chỉ muốn cùng người mình yêu trải qua những ngày tháng êm đềm trong phương tiểu giới này.
Làm tộc trưởng đương nhiên rất nở mày nở mặt, nhưng trên vai cũng phải gánh vác trách nhiệm vì sự hưng thịnh của cả tộc, mà anh bây giờ chỉ muốn phụ trách với một mình Tiểu Lộ mà thôi.
Tộc trưởng, Đại Sơn rất thích hợp với vị trí đó.
Võ lực của anh ta và anh không chênh lệch nhiều lắm, bạn lữ của anh ta là A Mạn cũng có danh vọng khá cao trong tộc. Nếu anh ta tiếp nhận vị trí tộc trưởng, hẳn là tộc nhân sẽ không dị nghị và sẽ tin phục.
“A Sí! Tôi không có...”
Đại Sơn nóng lòng muốn giải thích, và Dương Sí còn chưa kịp mở miệng nói gì thì tộc trưởng ở bên cạnh đã giành nói trước.
“A Sí, cậu trở về thật đúng lúc, buổi chiều tôi định triệu tập tộc nhân để tuyên bố Đại Sơn sẽ tiếp nhận vị trí tộc trưởng.”
Lão tộc trưởng vừa nói chuyện vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm vẻ mặt của Dương Sí. Khi thấy trên mặt anh không hề có biểu hiện không cam lòng, ông ấy cảm thấy rất khó hiểu, bèn hỏi một câu với ý thăm dò.
“A Sí, cậu cảm thấy thế nào?”
Dương Sí đi qua đó khoác tay lên vai Đại Sơn, anh khẽ gật đầu và nói với giọng khẳng định: “Tôi thấy không có ai thích hợp làm tộc trưởng đời tiếp theo hơn là Đại Sơn. Mắt nhìn của tộc trưởng thật tốt.”
Đại Sơn không ngừng lắc đầu.
“Tộc trưởng, A Sí mới là người thích hợp với vị trí tộc trưởng nhất, tôi không được.”
Lão tộc trưởng không nói gì mà chỉ nhìn Dương Sí, giống như đang phán đoán xem lời nói vừa rồi của anh có phải là lời thật lòng hay không.
Đại Sơn và Dương Sí đều là người được chọn cho vị trí tộc trưởng do chính ông ấy bồi dưỡng. Thật ra ngay từ đầu, người mà ông ta nhìn trúng để kế nhiệm vị trí tộc trưởng là Dương Sí. Nhưng qua mấy ngày này, lòng ông ấy bắt đầu nghiêng về phía Đại Sơn.
Dương Sí có năng lực mạnh, người cũng chính trực, nhưng cậu ta quá coi trọng người phụ nữ Hàn Lộ đó. Khi trong tộc đang còn nguy nan, cậu ta lại rời khỏi tộc đi tìm thuốc cho Hàn Lộ. Ra ngoài lâu như vậy, vừa về đến lại chạy ra đảo, cũng chẳng quan tâm hỏi han sự vụ trong tộc.