Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cơ thể mang theo hương vị củi lửa của Dương Sí áp sát vào lưng cô. Hàn Lộ chỉ lầm bầm mấy tiếng rồi lại chìm vào mê man.
Dương Sí nhẹ nhàng nâng đầu của cô lên, để cô gác lên cánh tay của mình, sau đó mới mãn nguyện đi vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Sương đã thức dậy và thu thập đồ đạc từ sớm. Đều là một ít cốc chứa nước, chén bằng đá và mấy thứ vật dụng hay dùng. Trên đường đi, hai chị em cô có thể thỉnh thoảng dừng lại trên hoang đảo và nấu chút đồ ăn.
Kể từ ngày nếm qua thức ăn được nấu chín, nếu như bây giờ bảo cô ăn cá sống mỗi ngày thì cô cũng nuốt không trôi.
Hàn Lộ lúc này cũng đã rời giường, cô bắt đầu thu thập đồ vật ở trong nhà.
Cốc bằng trúc phải mang theo, trà hoa đã phơi khô phải mang theo, chăn cũng phải mang theo...
Mỗi lần cô lẩm bẩm một câu phải mang theo, sắc mặt của Dương Sí đang ngồi trên giường lại đen đi một phần.
“Em mang theo nhiều thứ như vậy là định không trở về nữa à?”
Bàn tay của Hàn Lộ khẽ chững lại, cô lặng lẽ lấy mấy thứ vừa nhét vào giỏ trả về vị trí cũ, giận dỗi nói: “Không phải là vì em quen dùng mấy thứ này rồi sao, ra ngoài lại không có, vì vậy mới muốn đem theo một ít. Hơn nữa, nếu em không về thì không phải anh sẽ khóc đến chết à. Tất nhiên là phải trở về rồi.”
Trong lòng Dương Sí lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Thấy cô thu thập đã gần xong, Dương Sí vội vàng đi lấy mấy thứ đồ ăn khô mà anh đã nướng tối qua bỏ vào trong chiếc giỏ của cô.
Hàn Lộ lưu luyến không rời xoay người ôm ấy eo anh cọ mấy cái và dặn dò anh hết chuyện này đến chuyện khác.
Không được nói chuyện với mấy cô gái khác, không được một mình mạo hiểm đi xa nhà, không được bắt nạt Tiểu Tuyết...
Thật nhiều thật nhiều chuyện không được làm, Dương Sí nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa nhịn cười gật đầu.
Với những chuyện mà cô nói, ngay cả khi cô không nói thì anh cũng sẽ không làm.
“Đừng lo lắng, anh đảm bảo sẽ không vi phạm bất cứ chuyện nào mà em nói. Chẳng qua, em cũng phải đồng ý với anh không được làm một số chuyện.”
Hàn Lộ ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt mang ý dò hỏi.
Dương Sí không được tự nhiên khụ khụ mấy tiếng rồi mới nói: “Không được nhìn người đàn ông khác, không được nán lại bên ngoài quá lâu, không được, không được quên anh.”
Hàn Lộ: ???
Người đàn ông này uống lộn thuốc rồi hả?
Lại có thể nói ra mấy lời cảm tính như thế...
Cô không trả lời ngay, Dương Sí có chút luống cuống. Anh dùng sức nhấc cả người cô lên, để cô đối mặt với mình.
“Nếu như em không đồng ý thì hôm nay đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi hòn đảo này nữa!”
Trông thì hung hăng đấy, nhưng lại không có một tia uy hiếp nào cả,
Hàn Lộ không kìm được rướn người tới hôn anh một cái.
“Thật là hung dữ, đáng yêu quá đi, muốn hôn!”
Dương Sí: “...”
Anh đúng là không còn thuốc nào cứu được nữa rồi, chỉ nghe cô tùy tiện nói hai câu liền có thể vui vẻ như thế.
Trong nhà đang triền miên không dứt, giọng nói của Hàn Sương bỗng nhiên vọng đến từ bên ngoài căn nhà.
“Em gái... em đã dậy chưa?”
Hàn Lộ đáp một tiếng rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
Khi Hàn Sương nhìn thấy một túi đồ đạc đã thu thập đâu vào đấy đang đặt trên bàn, cô thở phào một hơi. Cô thật sự rất sợ em gái mình đột nhiên lâm trận giở quẻ.
“Em gái à, bây giờ thời tiết đang rất tốt, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
Cô ấy nói xong liền nhìn thoáng qua Dương Sí.
Sự mất hứng trên mặt Dương Sí chỉ trong nháy mắt đã lộ ra, nhưng anh không có cách nào ngăn cản. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu ngồi lên lưng Bối Bối.
Hai chị em vẫy vẫy tay, không mang theo một áng mây trời*, thân ảnh của hai người càng ngày càng xa, anh chỉ có thể đứng đó nhìn theo, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
* “Tôi vẫy vẫy cánh tay áo, không mang theo một áng mây trời” xuất xứ từ bài Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma, có nghĩa là lặng lẽ mà đến, lặng lẽ mà đi, chẳng mang theo gì cả.
* “Tôi vẫy vẫy cánh tay áo, không mang theo một áng mây trời” xuất xứ từ bài Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma, có nghĩa là lặng lẽ mà đến, lặng lẽ mà đi, chẳng mang theo gì cả.
“Grừ...”
Trên bãi biển truyền đến một trận tiếng rống không cam lòng.