Khi Hàn Sương trở về, bụng đói kêu lên òng ọc, đống lửa trước căn nhà đã được nhóm đâu vào đấy, canh gà trong nồi đang sôi sùng sục, mùi thơm tỏa ra khắp bãi biển.
Hai người ngồi bên đống lửa, một người lật cá, một người khuấy canh, thỉnh thoảng lại nhìn nhau đầy tình tứ, khiến cho không khí xung quanh đều trở nên ngọt ngào.
Hàn Sương xoa xoa đôi bàn tay, toàn thân nổi đầy da gà. Khi cô đang chuẩn bị rời khỏi đây để tìm Bảo Bảo kể khổ thì Hàn Lộ ngẩng đầu lên và phát hiện ra cô.
“Chị ơi! Em đang định đi tìm chị đấy, chuẩn bị ăn cơm nha.”
Vì em gái đã mở miệng giữ lại rồi nên Hàn Sương chỉ có thể ở lại một lát.
Có cô ở đây, hai người kia đã thu liễm rất nhiều, nhiều nhất cũng chỉ đút chút thức ăn cho nhau, không tính là cay mắt người nhìn.
Cả ba người đều rất đói, một nồi canh gà to đùng cộng thêm cá và cua nướng đã bị xử lý sạch sẽ trong phút chốc.
Sau khi ăn xong, đã đến lúc cần bàn chính sự.
Hàn Sương trực tiếp mở miệng hỏi em gái: “Đã nói là ngày mai sẽ đi, em sẽ không đổi ý chứ?”
Hàn Lộ vô thức quay đầu nhìn Dương Sí, thấy trên mặt anh không có quá nhiều phản ứng liền buông lỏng, cô gật đầu trả lời: “Đương nhiên là không, dù sao sớm muộn gì cũng phải quay về một chuyến.”
Đi sớm thì có thể về sớm.
Trong lòng Dương Sí cũng nghĩ như vậy.
Tộc Giao Nhân là cội nguồn của hai chị em họ, không thể cả đời đều không quay về. Cứ coi như Tiểu Lộ về nhà mẹ đẻ một chuyến vậy. Nghĩ như thế, trong lòng anh liền dễ chịu hơn rất nhiều. Thậm chí anh còn nói rằng muốn chuẩn bị một ít đồ ăn khô cho hai người mang lên đường vào ngày mai.
Phản ứng đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hàn Sương.
Cô còn tưởng rằng người đàn ông mặt đen này sẽ truy hỏi một phen. Dù sao bây giờ cậu ta cũng được tính là bạn lữ của em gái, và tất nhiên cậu ta có quyền được hỏi về chuyện đó.
Cậu ta hiểu chuyện như vậy lại khiến cô có chút ngượng ngùng.
Vì thế sau khi bàn xong chuyện, Hàn Sương rất thức thời nhường lại không gian riêng tư cho hai người, còn mình thì xuống biển tìm Bảo Bảo và Bối Bối bơi ra ngoài chơi.
Hàn Lộ cứ tưởng đêm nay Dương Sí sẽ làm loạn rất lâu, không ngờ anh lại không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng và dỗ cô ngủ.
Khi cô chìm vào giấc ngủ, Dương Sí mới đứng dậy rời đi.
Hàn Lộ vốn ngủ không sâu giấc, bên cạnh vừa trống rỗng thì cô liền tỉnh. Sau khi lần mò một lúc mà không thấy người đâu, Hàn Lộ hoàn toàn tỉnh ngủ.
Người đâu rồi?
Cô xuống giường gọi hai tiếng, không nghe thấy tiếng anh đáp lại, chỉ nghe thấy Tiểu Tuyết hừ hừ hai tiếng.
Hàn Lộ đành phải đẩy cửa ra ngoài tìm.
Điều kỳ lạ là cô đã tìm hết ở bãi đá ngầm và trong rừng cây nhưng vẫn không tìm được người nào. Không chỉ A Sí, ngay cả chị gái cô cũng không thấy đâu cả.
Có lẽ cô biết chị gái cô ở đâu, có lẽ chị ấy đang chơi đùa với bọn Bảo Bảo ở đâu đó ngoài biển. Nhưng cô thực sự không biết A Sí đang làm gì và ở đâu. Nửa đêm không ngủ còn chạy ra ngoài, còn phải đợi cô ngủ rồi mới đi.
Anh ấy đang làm cái quái gì vậy?
Rất nhanh cô liền biết.
Hàn Lộ không tìm được người nên quyết định trở về nhà đợi anh. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài căn nhà.
Tất tất tác tác, còn nhóm cả lửa.
Hàn Lộ chờ một hồi lâu cũng không thấy ai đi vào, cô nhịn không được đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ một ánh nhìn đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông đó đang chuẩn bị đồ ăn khô cho chuyến đi của cô.
Chẳng trách cô ra ngoài tìm lâu như vậy cũng không thấy anh đâu, cô đoán là anh xuống biển tìm thức ăn.
Làm sao có thể có một người tri kỷ như vậy chứ.
Hàn Lộ rất muốn lao ra ngoài ôm chầm lấy anh, sau đó làm nũng trong lòng anh. Nhưng hai ngày nay cô thật sự rất mệt, mới nãy cũng là gắng gượng để chờ anh.
Hơn nữa, cô ra đó sẽ làm chậm trễ công việc của anh.
Hàn Lộ thích cách anh hết lòng vì mình như vậy, cô không có ý định ra ngoài ngăn cản anh. Vì thế, sau khi nhìn anh một lúc, cô liền trở lại giường.
Lần này cô ngủ rất ngon.