Trên mặt Hàn Lộ lập tức lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.
“Chị à, buổi tối chị và A Thời... không làm gì hết à?”
Một người làm em gái như cô rất xấu hổ khi hỏi chị gái về đời sống sinh hoạt vợ chồng của chị ấy.
“Buổi tối còn có thể làm cái gì? Không phải là nên đi ngủ sao?”
Hàn Sương dường như nghĩ rằng em gái mình đã hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn, cô ấy vừa cúi đầu liền thấy một đống đồ. Cô ấy nhặt chiếc váy đã bị xé rách tung tóe đó lên, vẻ mặt nháy mắt đen thui.
Cô ấy biết rõ váy làm từ giao tiêu cứng cáp bao nhiêu, bây giờ nhìn nó bị xé toạc thành tình trạng này, có thể tưởng tượng được lúc đó Dương Sí đã dùng sức lớn như thế nào.
“Không được, bây giờ chúng ta phải đi ngay!”
Nếu còn không đi, cô ấy sợ mình sẽ nhịn không được mà ra ngoài nện chết gã đàn ông Dương Sí đó.
Hàn Lộ bị chị gái mình chọc cười, cô ôm chăn ngồi dậy, rồi lại duỗi tay kéo chị ấy về.
“Chị ơi, chị hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm à?”
Làm sao có thể, cô ấy tận mắt chứng kiến như thế này kia mà.
Hàn Lộ khẽ thở dài một tiếng, nhích lại gần tai Hàn Sương thì thà thì thầm một hồi.
Khuôn mặt của Hàn Sương lập tức đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
“Vậy, vậy đó là, hai người, hai người...”
Cô ấy quẫn bách đến mức nói năng lộn xộn, lời nói của em gái có sức công kích quá lớn đối với cô ấy. Cô ấy không hề biết giữa nam nữ với nhau còn có thể vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ ngu ngốc của mình vừa rồi, Hàn Sương thẹn đến mức không dám nhìn em gái thêm lần nào nữa, cô ấy mượn cớ vội vội vàng vàng xông ra khỏi căn phòng.
Dương Sí vừa quay về liền nhìn thấy một màn này, còn chưa kịp chào hỏi, vậy mà người đã chạy ra xa.
“Tiểu Lộ, chị ấy có chuyện gì vậy?”
“Ừ... có lẽ là thông suốt rồi chăng?”
Trong giọng nói của Hàn Lộ hàm chứa ý cười, cô thật sự không nghĩ tới, chị gái mình đã có một bạn lữ rồi nhưng vẫn giống như một trang giấy trắng.
Thật ra, nếu không phải đã sống ở hiện đại nhiều năm như vậy, e rằng cô cũng không khác chị gái của mình là bao.
Mẹ của hai chị em mất sớm, cha càng mất sớm hơn, mặc dù trong nhà cũng có một vài bà con thân thích, nhưng cũng không có ai nhiều chuyện đến mức dạy cho hai bé gái mồ côi về chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Mà người đàn ông A Thời đó...
Không biết là anh ta không có người chỉ dạy giống chị gái cô hay là không muốn chạm vào chị ấy nữa, dù sao hai người đó cũng đã mơ mơ hồ hồ cùng nhau trải qua mấy năm trời.
Hàn Lộ cũng là may mắn, giữa hai người không xảy ra chuyện gì. Loại chuyện này phải thực hiện cùng với người mình yêu thì mới được tính mà viên mãn.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bước về phía mình, và bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
Tâm trí vốn đang nhộn nhạo của Dương Sí lập tức bị nụ cười của cô câu mất.
Nhiệt độ trong phòng lại nhanh chóng nóng lên một lần nữa.
Ở ngoài kia, Hàn Sương chạy một mạch ra bờ biển. Sau khi hứng gió một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt mới từ từ giảm bớt.
Sau khi dẹp bỏ những thông tin khiến người khác phải thẹn thùng xấu hổ sang một bên, cô chợt nghĩ đến một số chuyện khác.
Ví như người đàn ông A Thời đó.
Tất cả mọi người trong tộc đều biết anh ta và cô là một cặp. Nhưng chẳng ai biết giữa anh ta với cô lại chưa từng phát sinh quan hệ.
Ban đầu, số đàn ông trong tộc theo đuổi cô rất nhiều, nhưng đa số đều không chịu chấp nhận cô dẫn theo em gái. Chỉ có A Thời hào phóng bày tỏ rằng sau này họ có thể sống cùng nhau. Vì vậy khi trong tộc một mực thúc giục cô tìm bạn lữ, cô đã chọn A Thời.
Vốn tưởng rằng anh ta thích mình, nhưng sau khi nghe những lời nói đó của em gái, Hàn Sương lại cảm thấy người đó đang giả vờ.
Bởi vì mỗi đêm kể từ ngày hai người ở bên nhau, cô với anh ta đều là mỗi người một chỗ riêng để ngủ, mấy năm qua đều như vậy, ngay cả nắm tay cũng chưa từng.
Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ dính ngấy của em gái và Dương Sí.
Thì ra quá trình chung đụng như vậy là không bình thường...
Cho nên, tại sao A Thời lại muốn làm bạn lữ với cô? Tại sao lại nói dối rằng anh ta thích cô?
Hàn Sương ngồi xổm trên bờ biển, thở dài rất lâu rất lâu nhưng mãi không nghĩ ra lý do tại sao.