Đến lúc này, Hàn Lộ mới cảm thấy căng thẳng. Chỉ là bây giờ cô đã không còn có cơ hội để hối hận nữa rồi. Rất nhanh sau đó cô liền bị anh bịt miệng và bế lên giường.
Một lão gà tơ mười mấy vạn năm, một khi đã được ăn mặn, nhất định sẽ không thể dừng lại được. Hai người ở trong căn nhà gỗ ầm ĩ suốt cả ba ngày cũng không bước ra ngoài.
Chờ đến khi hai người bước ra khỏi nhà, lễ tế tự của ba bộ tộc cũng đã kết thúc…
Sau khi Cáp Nhĩ phát hiện ra con trai mình và Hàn Lộ đã cùng ngủ chung trong căn nhà gỗ đó, ngay trong buổi sáng hôm sau, bà ấy liền vui vẻ quay trở về trong tộc. Hai người đã hòa hảo rồi, bà ấy không còn gì phải lo lắng nữa.
Ngược lại, Hàn Sương lại cảm thấy buồn chán và đi lang thang quanh vùng biển gần đó với hai mẹ con Bối Bối. Khuôn mặt Hàn Sương nói rõ cô không cao hứng một chút nào.
Nếu không phải là rất nhanh cô và em gái mình sẽ phải rời khỏi nơi này rất lâu mới quay lại thì cô nhất định đã chạy thẳng vào bên trong ngôi nhà gỗ lớn đó và đuổi người đàn ông đang chiếm giữ em gái mình ra khỏi nhà.
Đã ba ngày rồi, thế mà còn không chịu ra, một chút cũng không cảm thấy đau lòng em gái của mình!
Hừ! Ngày mai cô sẽ đưa em gái mình rời khỏi nơi này, để cho Dương Sí kia khóc thì thôi.
Trước đó, Hàn Sương đã cũng thống nhất với em gái là ngày mai hai chị em sẽ rời khỏi hòn đảo này quay trở về trong tộc của họ. Em gái cũng không nói là thay đổi thời gian rời đi, vì vậy hai người vẫn là ngày mai sẽ xuất phát.
À, đúng rồi, còn phải trở về nhà chiên thêm một vài con cá khô để ngày mai mang theo ăn trên đường.
Con đường trở về chỉ có đi trên biển thật rất nhàm chán nên chỉ biết ăn gì đó cho qua thời gian. Nếu đến lúc đó em gái muốn ăn gì thì cũng không thể làm chiếc lò trên lưng Bối Bối mà nấu ăn được, nên tốt nhất là mình nên đem theo một số thứ thức ăn gì đó.
Hàn Sương vội vàng quay trở lại hòn đảo.
Vừa lên đến đảo, cô đã nhìn thấy một người đàn ông cởi trần ngổi xổm trên bãi biển giết cá. Động tác của cậu ta rất nhanh nhẹn và gọn gàng, chỉ vung qua vung lại mấy lần là đã làm xong một con cá.
Những vết đỏ lớn nổi lên trên ngực cậu ta nhìn thật là chướng mắt.
“Hừ!”
Hàn Sương nặng nề hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến Dương Sí, đi thẳng một mạch về phía ngôi nhà gỗ lớn.
Khi cô mở cửa ra liền đã ngửi thấy trong ngôi nhà có một mùi gì đó kỳ quái. Cô chỉ nhíu mày lại và tiếp tục đi đến mở cửa sổ.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy em gái mình vẫn còn nằm trên giường, Hàn Sương gần như bùng nổ vì quá tức giận. Em gái nhỏ mà mình luôn nâng niu trong lòng bàn tay lúc này lại yếu ớt giống như một con cá thiếu nước. Đôi mắt toàn những quầng thâm đen, vừa nhìn là biết mấy ngày nay không được ngủ nhiều.
Làn da lộ ra khỏi lớp chăn thậm chí cũng không có một chỗ nào hoàn hảo.
Nhìn khiến người ta cảm thấy đau lòng vô cùng.
Không được, cô phải đi đánh cái tên Dương Sí kia một trận mới được!
Hàn Sương chỉ mới quay người thì đằng sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn của em gái.
“Chị à?”
Nhìn thấy em gái đã tỉnh lại, Hàn Sương tạm thời gác lại chuyện đi tìm đánh Dương Sí sang một bên. Quay người lại ngồi lên giường.
“Em gái, sao em ngốc vậy chứ? Một thân linh lực lại không dùng, liền cứ để Dương Sí bắt nạt em như vậy? Em hãy nhìn lại trên thân thể em mà xem, sao lại có nhiều vết thương như vậy?”
Hàn Lộ theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Mấy cái này tính là vết thương gì chứ, chẳng qua là do ngày hôm qua làm với A Sí…
Trong đầu cô lại hiện ra những hình ảnh hoang đường kia, khuôn mặt càng đỏ bừng lên không tưởng nổi. Thế mà chị mình lại kích động đến mức muốn chém người.
“Vốn dĩ chị cứ tưởng cậu ta là một người đàn ông tốt, thật không ngờ cậu ta lại là con người như vậy. Em gái, ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này đi, không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.”
Hàn Lộ như có điều suy nghĩ lại.
Hóa ra chị gái không biết được những dấu vết này trên cơ thể cô từ đâu mà có! Chị ấy còn tưởng rằng A Sí đã bạo hành em gái mình.
Nhưng không phải chị ấy cũng đã từng có một người bạn lữ hay sao?
Hàn Lộ nghĩ như vậy, liền dứt khoát hỏi chị.
“Chị ơi, trước kia không phải là chị đã từng có bạn lữ hay sao? Sao dáng vẻ của chị như thể là chị không biết gì vậy?”
“Bạn lữ, ý em là muốn nói đến A Thời sao?”
Hàn Sương có chút khó hiểu.
“Cái này thì có liên quan gì đến A Thời?”