Nhìn thấy bộ dạng cô như thế này, Dương Sí thật sự là vừa tức giận lại vừa đau lòng, vội vàng đem những con cá đặt gần hơn vào đống lửa.
Sợ cô ăn không đủ no, Dương Sí lại đi xuống biển tìm bắt thêm hai con cá nữa mang về. Cho đến khi Hàn Lộ ăn no đến căng cả bụng, hai người bọn họ mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, tay trong tay bắt đầu quay về.
Hai người đã trải qua một thời gian dài xa cách, hiện tại hòa hảo lại, những cảm xúc kìm nén trước đây lại dâng trào lên một cách mãnh liệt. Luôn cảm thấy thời gian hai người ở bên nhanh trôi qua thật nhanh, không bao giờ cảm thấy đủ, hận không thể được ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng cô rất nhanh sẽ phải rời khỏi nơi này…
Nhất định cô phải nhanh chóng quay về tộc Giao Nhân một chuyến. Một đại vu tu hành tà thuật ở trong tộc tuyệt đối là một tai họa.
Xét cho cùng, hai chị em cô đều là người của tộc Giao Nhân, và đó cũng chính là gốc rễ của các cô. Ngay cả khi sau này họ quyết định sống trên hòn đảo này thì tộc Giao Nhân cũng sẽ luôn gắn kết, không bao giờ tách rời bọn họ được.
Với năng lực hiện tại của cô và chị mình, đối phó với đại vu không phải là một việc quá khó khăn gì, nếu tính cả thời gian đi và về thì chỉ trong vòng một tháng đã có thể coi là đủ.
Thế nhưng vừa nghĩ đến việc phải rời xa anh một tháng cũng đã khiến Hàn Lộ cảm thấy cực kỳ luyến tiếc. Bởi vì những hiểu lầm giữa hai người trước đây, cả hai đã phải xa cách nhau suốt một thời gian dài. Kết quả là, những hiểu lầm đó chỉ vừa mới được làm sáng tỏ thì hai người lại phải rời xa nhau.
Một ý tưởng táo bạo bắt đầu nhảy ra trong đầu.
Hàn Lộ càng nghĩ đến việc đó, mặt cô càng nóng bừng lên, cô thử thăm dò cuộn đầu ngón tay và nhẹ nhàng gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Dương Sí.
Dương Sí cố giả vờ tỏ ra bình tĩnh, quay đầu lại hỏi cô: “Ừm? Có chuyện gì thế?”
“Hai ngày nữa là em và chị gái sẽ rời đi.”
Ngay khi Hàn Lộ vừa mới nói ra câu này, cô đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình mím chặt môi, sắc mặt cũng trầm xuống. Thật lâu sau anh mới thốt ra khỏi miệng một câu tràn ngập u oán.
“Em vẫn muốn đi sao?”
Hình như cách hiểu của anh khác xa với ý tứ mà cô nói ra thì phải?
Hàn Lộ không nhịn được cười. Xoay người đứng chặn trước mặt anh, cô vươn tay bàn tay không bị anh nắm lấy và nhéo mạnh vào mặt anh.
“Chỉ là em phải trở về trong tộc để giải quyết một số chuyện, em không nói là đi luôn mà không quay trở lại nơi này.”
Cái gọi là nhất niệm địa ngục nhất niệm thiên đường, Dương Sí xem như bản thân đã thể nghiệm được. Ý của câu này là cô sẽ còn quay trở lại nơi này!
“Vậy em định đi bao lâu mới quay trở lại nơi này? Anh, anh…”
Anh mở miệng mấy lần, nhưng câu ‘anh không nỡ rời xa em’ vẫn không thể nói ra được. Dương Sí gần như phát điên lên với chính bản thân mình.
Đúng lúc này, bàn tay đang bị anh nắm chặt đột nhiên rút ra ngoài. Được thay thế bằng hai cánh tay mềm mại vòng qua cổ anh.
Một dòng hơi thở ấm áp mỗi lúc một gần vành tai của anh hơn.
Dương Sí theo bản năng nín thở, trái tim đập thình thịch. Sau đó anh nghe thấy cô gái nhỏ đáng yêu của mình dùng một giọng nói giống như là đang quyến rũ anh nói khẽ vào bên tai.
“Nếu như anh nói là không nỡ rời xa em…. Vậy anh có muốn đóng dấu trước không?”
Cô nói xong còn cắn nhẹ một cái vào tai anh.
Chỉ cắn nhẹ vào tai một cái, cắn đến mức một ngọn lửa chỉ trong nháy mắt bốc lên từ trong tận đáy lòng anh, thiêu đốt cả người anh đến mức mơ màng.
Dương Sí lúc này không hiểu tại sao lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô ấy, cô ấy, cô ấy là đang có ý gì? Có phải ý của cô cũng giống như ý mà anh đang nghĩ không?
“Chính là ý giống như anh nghĩ đấy…”
Hàn Lộ vùi đầu vào trong ngực anh, trong lòng vô cùng an tâm.
Cô hiện tại đã hóa hình thành công, ở trong tộc Giao Nhân cũng được xem như là đã trưởng thành. Còn anh, cũng đã trưởng thành rồi…
Hai người đều đã là những người trưởng thành, lại có tình cảm với nhau nữa.
Nếu như hai người đã là lưỡng tình tương duyệt, vậy tại sao không tranh thủ thời gian ở bên nhau để làm những điều gì đó vui vẻ hạnh phúc hơn.
Dương Sí cảm thấy người mình yêu đã nói rõ ràng như vậy, nếu mình còn tiếp tục do dự, vậy thì thật sự không phải là đàn ông.
Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc giỏ và cái nồi đá đang treo trên người, sau đó bế ngang Hàn Lộ lên và bước nhanh trở về căn nhà gỗ lớn.
Mọi thứ bên trong ngôi nhà gỗ lớn này vẫn như cũ như khi họ rời đi, có vẻ như Hàn Sương vẫn chưa quay trở lại nơi này.
Dương Sí thầm cảm ơn người chị vợ này và tiện tay đóng chặt cửa lại.