Nhìn thấy anh di chuyển chân một cách khó khăn trong lớp bùn dày đặc cao gần đến bắp chân, nhưng vẫn còn muốn tiếp tục bắt cá. Hàn Lộ đột nhiên cảm thấy mình có hơi quá đáng.
Vừa nãy chẳng hiểu sao mà cô lại cứ nằng nặc đòi ăn những con cá nhảy đó, bắt anh phải đi bắt về cho cô. Bây giờ nhìn thấy anh bắt những con cá vất vả như vậy, lại cảm thấy đau lòng.
Nghĩ một hồi, cô đứng dậy dứt khoát kéo váy lên, không ngần ngại bước xuống vũng bùn.
“Em giúp anh bắt cá.”
Cô vừa mới nói dứt lời thì bị trượt chân. Mặc dù lúc đó cô phản ứng rất nhanh, nhưng trên váy vẫn không khỏi dính đầy bùn nhão.
Hàn Lộ: “…”
Thật là quá xấu hổ!
Trước kia khi cô cùng chị gái đi bắt cá, cô chưa bao giờ bị xấu mặt như vậy. Sao bây giờ vừa đến trước mặt A Sí thì lại bị xấu mặt như vậy rồi?
Dương Sí còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy cô bước xuống vũng bùn. Anh vội vàng bỏ con cá trong tay vào giỏ và nhanh chóng đến đỡ cô.
“Mình anh bắt là được rồi. Em hãy lên trên ngồi chờ, anh sẽ nhanh quay lại trên đó.”
Hàn Lộ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước vài bước.
“Không phải là trước kia em chưa từng đi bắt cá. Nếu hai người chúng ta cùng bắt cá thì cũng sẽ nhanh hơn.”
Dương Sí nghĩ là lời cô nói cũng hợp lý, nếu hai người cùng bắt cá hiển nhiên là sẽ nhanh hơn, có lẽ là cô đang quá đói nên không thể ngồi yên chờ đợi nữa. Anh lúc này cũng không nói gì, chỉ tiếp tục cặm cụi bắt cá.
Tuy nhiên, khi bắt cá, anh đứng rất gần Hàn Lộ, không muốn cách quá xa chỗ cô đứng bắt cá, bởi vì anh sợ cô sẽ lại bị ngã.
Hàn Lộ đã lâu thật lâu không đi bắt cá nhảy nên mới bắt đầu bắt cũng thấy có chút khó khăn, nhưng sau khi đi được một lúc liền tìm được cảm giác. Cũng giống như Dương Sí, nghiêm túc bắt đầu bắt cá.
Hai người đều không nói với nhau câu nào, chỉ là thỉnh thoảng hai ánh mắt giao nhau lại khiến cho trái tim họ liền rung lên thật ngọt ngào.
Trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, hai người đã bắt được khoảng hai mươi con cá nhảy.
Những con cá nhảy này phần lớn chỉ to bằng bàn tay, đã có được khoảng hai mươi con như vậy cũng đã đủ ăn một bữa. Hai người họ lúc này mới bắt đầu dừng bắt cá, sau đó chuẩn bị lên bờ đem cá đi rửa thật sạch sẽ.
Hàn Lộ đi ở phía trước, mắt thấy sắp đi tới được gần bờ, đột nhiên có một thứ gì đó lạnh buốt nhanh chóng nhảy lướt qua chân cô. Xúc cảm kia không khỏi khiến cô cảm thấy rùng mình ngay lúc đó.
“A Sí! Dưới chân em có cái gì đó!”
Cô gần như là không hề suy nghĩ lập tức xoay người nhào vào vòng tay của Dương Sí. Dương Sí không còn quan tâm đến việc tay mình đang bẩn, đành phải nhẹ nhàng ôm lấy cô và bế cô lên khỏi vũng bùn.
“Em có thấy cái gì không?”
“Không phải, là nó ở dưới bùn. Hình như đó là một con rắn!”
Dương Sí cúi đầu nhìn xuống vẫn không phát hiện ra có thứ gì lạ, nên cứ thế bế cô đi lên bờ.
“Được rồi, không có chuyện gì đâu. Lần sau nếu có đến đây bắt cá, anh sẽ xuống một mình, em không được xuống đó nữa.”
Cảm thấy giọng nói quá gần mình, Hàn Lộ lúc này mới kịp nhận ra tư thế của hai người thật sự đang rất ái muội. Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, vội vàng nhảy xuống từ trên người Dương Sí.
“Em sẽ đi qua bên kia để rửa sạch bùn bắn lên người…”
Nói xong quay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Dương Sí sờ sờ vào vành tai nóng bừng của mình, cười cười xách giỏ đi sang bên kia. Sau khi đi rửa sạch bùn trên người, luôn tiện cũng mang những con cá này rửa sạch.
Phần nội tạng của những con cá nhảy này rất ít, ruột của chúng cũng không có vị đắng, vì thế cũng không nhất thiết là phải mổ bụng làm sạch từng con một. Chỉ cần rửa thật sạch sẽ thế là xong.
Chờ Hàn Lộ đi rửa sạch bùn bẩn trên người quay lại thì món canh cá nhảy của Dương Sí đã bắt đầu sôi lên ùng ục. Có lẽ sợ cô chỉ ăn một món canh cá sẽ bị ngấy nên anh ấy đã lấy một nửa số cá đó đem đi xiên và nướng chúng.
Lại một tràng dài âm thanh ùng ục khác lại truyền đến.
Cô quả thật đang rất đói bụng.
Dương Sí nhíu mày vội kéo cô đến ngồi bên cạnh mình và hỏi: “Em đã không ăn bao lâu rồi?”
“Từ buổi sáng….”
Hàn Lộ cảm thấy vô cùng uất nghẹn, ôm bụng ngửi thấy mùi thơm ngào ngọt bay trong không khí mà không ngừng nuốt nước bọt trong miệng.