Dương Sí không nhúc nhích, mặc cho bị cào cấu, bị cắn xé, đau nhức cũng không lên tiếng mà còn cảm thấy vui vẻ.
Đây là thời gian mà hai người thân cận nhất trong mấy tháng vừa qua, anh thật sự không muốn đẩy cô ra.
Tuy nhiên không biết là Hàn Lộ đã cắn đã nhéo vào chỗ nào đó mà khiến cho Dương Sí liền khẽ rên lên một tiếng, lập tức siết chặt hai tay ôm trọn cô vào lòng.
“Em thật sự ghét anh đến mức đó hay sao? Ra tay còn mạnh như vậy nữa?”
“Nói dối! Em có cắn anh cũng cắn không được, làm sao có thể làm anh bị thương được.”
Giọng nói của Hàn Lộ rầu rĩ, cố vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng Dương Sí lại sống chết không chịu buông ra. Một tay siết chặt cô vào lòng, còn tay kia không ngừng vuốt ve mái tóc dài của cô.
“Ngoan nào, đừng tức giận nữa nhé, hay là anh tự đánh vào mình cho em trút giận được không?”
Đương nhiên là Dương Sí không thể nào nghĩ ra những câu nghe buồn nôn như vậy được, tất cả đều là anh học theo Hạo Lan từ trong trí nhớ. Nhớ năm đó, tên kia chính là dựa vào các loại hoa ngôn xảo ngữ cộng thêm mặt dày mày dạn mà thành công bắt vợ lại được.
Không thể thừa nhận một điều rằng, Hạo Lan cũng có phương diện đáng để người khác học tập.
Chẳng hạn như là, người trong lòng lúc này không phải cũng đã dỗ dành xong rồi sao?
Hàn Lộ một là không còn sức để làm ầm lên, thứ hai là đang quá đói bụng, ba là thật sự cũng bị anh dỗ dành, một chút tức giận còn sót lại kia cũng đã tan biến thành mây khói.
“A Sí, em đói bụng quá…”
Vừa mới nói dứt lời, bụng cô không ngừng sôi lên ùng ục.
Dương Sí rất đau lòng, buông cô ra và đè cô ngồi xuống ghế.
“Vậy thì em hãy ngồi đây chờ một lát, anh sẽ nấu món gì đó cho em ăn.”
Hàn Lộ nắm lấy tay anh, bĩu môi nói: “Em muốn ăn món canh cá nhảy mà anh nấu lúc sáng.”
“Cái này…”
Dương Sí gặp khó rồi.
“Tất cả cá nhảy bắt về được đã nấu hết trong sáng nay, bây giờ đi bắt lại cá nhảy thì rất lâu, bụng của em chẳng phải đang rất đói sao, làm sao có thể chờ được. Hay là em ăn một chút gì trước, sau đó anh sẽ đi bắt cá nhảy?”
“Không được, em chỉ muốn ăn món canh cá nhảy đó thôi.”
“Được được được, vậy anh sẽ đi bắt nó ngay bây giờ.”
Dương Sí không còn cách nào khác mà chỉ thở dài nhìn cô, tìm một cái giỏ rồi rời đi, vừa định bước đến mở cửa, trong tay anh đột nhiên bị nhét một bàn tay vào.
“Em cũng muốn đi cùng anh.”
Một đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Dương Sí, rất có dáng vẻ nếu Dương Sí không cho cô đi theo thì cô sẽ trở mặt một lần nữa, Dương Sí không dám và cũng không muốn cự tuyệt. Thuận thế nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ kia dẫn cô đi ra cửa.
Ngay khi hai người vừa bước ra ngoài, cánh cửa gỗ bên cạnh đột nhiên đóng sầm lại.
“Chị thật là…”
Chắc chắn là chị ấy chạy tới nghe lén!
Hàn Lộ mặt đỏ bừng, bước nhanh hơn về phía trước mấy bước. Cô cứ đi một hồi mới phát hiện ra sau lưng mình hình như là không có ai? Cô quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Dương Sí từ bên chỗ đang nấu ăn chạy tới.
“Anh đi đâu vậy?”
Dương Sí vỗ nhẹ vào cái giỏ, rồi từ trong giỏ lấy ra mấy thứ cho cô xem.
“Đây là cái nồi đá mà hôm nay anh đã làm được lúc rảnh, những cái bát bên trong chiếc giỏ cũng đều bằng đá. Đợi chút nữa bắt được chừng nào cá sẽ mang đi nấu liền lúc đó. Nếu không thì em chết đói mất.”
Hàn Lộ chỉ ồ một tiếng, nhưng nụ cười trên môi cô lúc này thật không thể nào ngừng lại được.
Cả hai người đi vòng quanh gần hết hòn đảo và dừng lại ở phía bên kia của hòn đảo.
Vì những con cá nhảy đều ở trong bùn nên Dương Sí không muốn để cho Hàn Lộ đến gần nơi đó, đầu tiên anh dựng một chiếc bếp đơn giản và nhóm lửa lên, sau đó mới bắt đầu cầm lấy chiếc giỏ giẫm vào trong bùn.
Hàn Lộ chỉ biết nghiêng đầu ngồi bên cạnh đống lửa ấm áp nhìn người đàn ông của mình đang tìm bắt loại cá mình thích ăn nhất.
Trong bãi bùn có chỗ sâu có chỗ nông, nếu là gặp chỗ sâu, rất khó nhấc chân lên được. Bên cạnh đó, loại cá này rất trơn và nhảy cũng rất nhanh, nên có những lúc đã nắm được nó trong tay, nhưng nếu không cẩn thận giữ thật chặt, cá cũng sẽ nhảy lại xuống bùn.
Trong một thời gian ngắn, bắt được mười con cá cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.