Sau ba ngày, vùng đất của tộc Giao Nhân đã gần ngay trước mắt.
Thời tiết ở nơi này lạnh hơn trên đảo nhỏ rất nhiều, có lẽ là vì cách sông băng quá gần. Chẳng qua hai chị em đều không phải là người sợ lạnh, cũng không sợ gì cả.
Hải đảo thuộc sở hữu của tộc Giao Nhân rất lớn, là một tòa đảo trong đảo. Phần lớn tộc nhân sống ở các đảo xung quanh, hòn đảo trung tâm là nơi tộc trưởng, đại vu, và một số tộc nhân đã hóa hình trong tộc sinh sống.
Trước đây Hàn Lộ sống ở vùng ngoài rìa của của các hòn đảo bên ngoài, chị gái vốn có thể tiến vào hòn đảo trung tâm, nhưng vì không yên lòng em gái nên đã từ bỏ tư cách đó để sống cùng với cô.
Thật sự không biết trong lòng nguyên thân nghĩ cái gì nữa, có một người chị tốt như vậy còn không biết đủ, trong thâm tâm đều là ghen ghét và căm giận.
“Chị ơi, chúng ta lên đảo, chị phải đến chỗ của tộc trưởng trước nên em sẽ về sơn động lúc trước của chúng ta chờ chị.”
Với danh tiếng của Hàn Lộ ở trong tộc, cô không đủ tư cách để đến hòn đảo trung tâm.
Hàn Sương nghĩ đến chuyện này liền nhíu mày, dù trong lòng rất giận nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Cũng được, em về trước đi. Chờ chị nói rõ mọi chuyện với tộc trưởng xong sẽ nói chuyện em đã hóa hình cho ông ta biết. Đến lúc đó, chị muốn nhìn xem còn ai dám nói gì làm gì.”
Trong giọng nói của cô ấy lộ ra một chút chán ghét.
Đương nhiên, sự chán ghét đó không phải dành cho em gái nhà mình, mà là những người luôn có thành kiến đối với em gái.
Ban đầu, ai ai cũng nói em gái được sinh ra không rõ ràng, bức con bé phải sống ở nơi ngoài cùng nhất. Bọn họ còn thường xuyên nghị luận sau lưng con bé, khiến cho tâm trạng của nó luôn uất ức, từ nhỏ đã hiếm khi thấy nó vui vẻ thoải mái.
Bởi vì từng nhìn thấy dáng vẻ không vui vẻ của em gái nên Hàn Sương mới có thể hạ thấp yêu cầu đối với người có thể khiến em gái vui vẻ như Dương Sí.
Chỉ cần cậu ta có thể làm cho em gái vui vẻ, đối xử với em gái thật lòng, những thứ khác đều không quan trọng.
Hai chị em nhanh chóng lên bờ.
Tộc nhân muốn xuống biển đều là từ hòn đảo trung tâm đi xuống, ngày thường không có ai ra đảo ngoài, nên hai chị em lên bờ không làm kinh động đến bất cứ người nào.
Hai chị em vốn định chia nhau ra rời đi, một người về sơn động, một người đi tìm tộc trưởng. Nhưng Hàn Sương không yên tâm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định sẽ đưa em gái về sơn động trước.
Lần này bọn họ rời đi lâu như vậy, cũng không biết sơn động có bị người khác chiếm mất không. Mặc dù chỉ là một cái sơn động nho nhỏ ở rìa ngoài, người bình thường đều không có hứng thú, nhưng lỡ như lại có người muốn thì sao. Hàn Sương sợ em gái bị người khác ức hiếp nên định đi vào trong dò xét trước.
Nếu không có người thì hai chị em cô sẽ tạm ở lại đây.
Chân trước của Hàn Sương vừa mới duỗi ra, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông truyền ra từ trong sơn động.
“Chiều ngày mai có đến nữa không?”
“Không đến... nếu không đến, cậu tức giận thì làm sao bây giờ?”
Khi tiếng nói của hai người đó càng ngày càng rõ ràng, sắc mặt của hai chị em Hàn Lộ cũng bắt đầu xảy ra biến hóa.
Trong đầu Hàn Lộ đều là dấu chấm hỏi, không biết có phải là cô suy nghĩ quá bẩn thỉu hay không, vì lý do gì mà chỉ với vài câu ngắn ngủi, cô lại nghe ra được mùi vị gian tình chứ??
Hàn Sương lại không có nghĩ đến phương diện kia, cô ấy đã nhận ra hai người bên trong là ai, trong đầu lập tức nảy lên thuyết âm mưu.
A Thời và Vô Tầm, con trai của tộc trưởng trốn ở nơi vắng vẻ như thế này làm gì vậy, nghe giọng điệu có vẻ quan hệ cũng không tệ lắm, bọn hắn đang thương lượng chuyện gì?
Không đợi cô ấy suy nghĩ rõ ràng, hai người ở trong sơn động một trước một sau nối đuôi nhau đi ra.
Hàn Lộ mắt sắc phát hiện người đàn ông đi đằng sau duỗi tay về phía trước, nhưng khi thấy cô và chị gái, anh ta lập tức rút tay về.
Dáng vẻ như là chột dạ, xem ra chuyện mà cô phỏng đoán có khi lại là thật!
Cô tò mò giương mắt muốn nhìn xem người này có ở trong trí nhớ của mình hay không, kết quả vừa nhìn liền phát hiện người đàn ông phía sau lại chính là A Thời, kẻ đã từng là bạn lữ của chị gái...
“Hàn Sương?! Không phải cô đã chết rồi sao?!”
Rõ ràng là A Thời còn ngạc nhiên hơn cả hai chị em cô.
Hàn Sương híp mắt, nói với giọng không vui: “Thế nào? Nhìn thấy tôi không chết, anh rất thất vọng nhỉ?”
A Thời giật mình, anh ta vội vàng phủ nhận.
“Không, không, không, dĩ nhiên không phải, tôi chỉ là quá kinh ngạc mà thôi.”
Anh ta còn muốn nói gì đó thì gã Vô Tầm đột nhiên xen vào một câu.
“Hàn Sương, cô có thể còn sống trở về là một chuyện đáng mừng rồi, không bằng cô cùng tôi trở về gặp cha tôi đi?”
Anh ta vừa nói chen vào, câu chuyện liền bị lái qua hướng khác.