Ban đầu Hàn Sương cũng định đi gặp tộc trưởng, nghe anh ta nói vậy liền gật đầu. Nơi này chỉ còn một mình A Thời nên cô rất yên tâm.
Dựa vào năng lực của em gái, một gã A Thời không thể ức hiếp được con bé.
“Em gái, em vào nghỉ trước đi, lát nữa chị sẽ về.”
Hàn Lộ gật đầu, dõi mắt nhìn theo A Tỷ đi cùng với Vô Tầm.
Vô Tầm là đứa con trai thứ hai của tộc trưởng tộc Giao Nhân, ngoại hình rất là văn nhược. Nhưng nhìn dáng đi của anh ta, ngạo mạn lại hăng hái, cũng không giống dáng vẻ đó, không lẽ A Thời mới là thụ?
“Lộ Lộ... cô thật là nhẫn tâm a...”
Một tiếng thở dài tràn đầy u oán đột nhiên vang lên bên tai.
Hàn Lộ bị dọa cho dựng tóc gáy. Cô lập tức nghiêng người sang bên cạnh mấy bước, tránh khỏi cơ thể của A Thời.
“Anh là người không có xương cốt sao? Thấy người liền muốn dựa.”
Vừa nãy anh ta cũng làm vậy với Vô Tầm, một gã đàn ông dáng dấp thô kệch lại hết lần này tới lần khác muốn làm ra dáng vẻ của cô gái nhỏ, khiến người khác kinh tởm muốn chết.
Hàn Lộ xoa xoa cánh tay, lại đứng cách xa anh ta thêm một chút nữa.
A Thời thấy thế thì cười nhẹ và bám sát cô. Anh ta không hề đặt Hàn Lộ vào mắt, trong lòng anh ta, Hàn Lộ vẫn là cô gái nhỏ của tộc Giao Nhân vừa ngu xuẩn vừa ngạo mạn. Chỉ cần anh ta kiên nhẫn dỗ dành, cô sẽ thuận theo ngay.
“Lộ Lộ, bấy lâu nay cô đã đi đâu? Sao lại không trở lại tìm tôi... không phải chúng ta đã nói...”
“Dừng lại!”
Hàn Lộ nói với giọng phiền chán: “Tôi cũng không phải là con ngốc trước kia nữa, tốt nhất là anh nên thu lại tâm tư của mình đi. Mặc kệ anh có chủ ý gì, cũng đừng chọc vào tôi và chị tôi nữa.”
Xem ra sơn động này đã bị ô nhiễm, cô cũng không có ý định ở lại đây nữa. Sau khi để lại một câu nói một lời hai nghĩa, cô liền quay người rời đi.
Thực tế có khá nhiều sơn động ở vùng rìa hòn đảo, muốn tìm một sơn động không có người ở cũng không phải là chuyện gì quá khó. Dù sao cô và chị gái cũng không ở lại đây lâu, tùy tiện tìm một cái sơn động ở tạm là được.
Nhìn thấy Hàn Lộ bỏ đi dứt khoát như vậy, A Thời hơi ngẩn ra, vội vàng đuổi theo hai bước và hét lên: “Cô không sợ tôi nói với chị cô về mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Tùy anh!”
Hàn Lộ thậm chí không thèm nhìn lại. Cô lạnh lùng thốt ra hai chữ rồi nhanh chóng biến mất trước mặt A Thời.
Thật là kỳ lạ, chỉ biến mất một khoảng thời gian mà tính cách của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Liệu chuyện này có làm ảnh hưởng đến đại sự của hai mẹ con nhà anh ta hay không?
A Thời nghĩ mãi cũng không hiểu liền sửa soạn lại bản thân rồi đi đến hòn đảo trung tâm theo một con đường bí mật khác.
Hàn Sương lên đảo trước A Thời, lúc này đang chờ tộc trưởng triệu kiến.
Dọc đường đến đây, có rất nhiều tộc nhân đều nhìn thấy cô, mặc dù có chào hỏi, nhưng không biết vì chuyện gì mà thái độ của bọn họ đều rất tệ. Giống như đang kiềm chế lửa giận, nói không chừng chỉ cần nói ra thêm một câu nào đó nữa là sẽ làm họ nổi giận ngay lập tức.
Hết thảy những sự vật sự việc ở hòn đảo trung tâm đều khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Rõ ràng là khi còn bé, bầu không khí trong tộc không phải như vậy.
Khi đó tất cả mọi người đều rất hòa thuận, nhiều tộc nhân như vậy sống chung một chỗ, quanh năm suốt tháng hầu như chẳng thấy ai giận ai. Khi còn bé cô căn bản không hề biết cãi nhau hay đánh chửi là gì.
Rốt cuộc là từ khi nào, không khí trong tộc bắt đầu thay đổi?
Cô cảm thấy mình sắp khám phá ra chuyện gì đó rồi, nhưng đúng lúc này, tộc trưởng bước vào.
“Hàn Sương? Cô thật sự chưa chết.”
Hàn Sương khô khốc trả lời.
Người nào gặp lại cô cũng hỏi lời này, không có người nào nói với cô một câu: Hàn Sương, cô chưa chết thật tốt quá.
Lần này về tộc khiến trái tim cô băng giá.
Các tộc nhân trở nên lạnh lùng, ngay cả tộc trưởng vẫn luôn cười hì hì đều nghiêm mặt. Không có người nào vui vẻ khi thấy cô chết đi sống lại. Cô thật sự nghi ngờ quyết định mang em gái trở về của mình có phải đã sai rồi hay không.
Tộc trưởng lạnh lùng, Hàn Sương cũng không muốn lấy mặt nóng đi dán mông lạnh. Cô chỉ đơn giản kể lại chuyện mình gặp nạn trên biển do cô tự biên, và hoàn toàn không hề đề cập đến chuyện đại vu không đúng. Nói xong liền dứt khoát rời đi.
Ngay khi cô vừa rời khỏi đó, một bà lão cầm cây gậy chống bằng gỗ chậm rãi ngồi xuống vị trí mà Hàn Sương đã ngồi trước đó.
“Cô ấy đã nói gì?”
Trong mắt của tộc trưởng có sự giãy dụa, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ. Ông ta trả lời bằng giọng điệu cứng ngắc: “Chỉ nói đã gặp nguy hiểm ở trên biển, sau khi bị thương vẫn luôn tự mình điều dưỡng trên đảo hoang.”
“Ồ? Vậy cô ấy không hề nhắc đến tôi sao?”
“Không có.”
“Hừ!”
Đại vu sầm mặt một lúc lâu, không biết nghĩ đến chuyện gì, nếp nhăn trên mặt bà ta mới thả lỏng một chút, nở một nụ cười nham hiểm.
Hàn Sương tự dưng cảm thấy rùng mình một cách khó hiểu, tốc độ dưới chân nhanh hơn rất nhiều.
Cô ấy còn chưa đến cửa sơn động đã thấy em gái nhà mình đang đứng ở ven đường chờ mình.
“Sao lại ra đây làm gì? Có phải gã A Thời đó bắt nạt em không?”
Hàn Lộ bật cười.
“Nếu anh ta muốn bắt nạt em thì cũng phải nhìn xem mình có bản lĩnh đó hay không!”