Lúc này tại hòn đảo trung tâm, bên trong sơn động của đại vu, A Thời đang làm nũng với đại vu.
“Mẹ à, tại sao lại để con đi với hai chị em gái nhà đó, con không muốn đi mà...”
Sắc mặt của đại vu khẽ thay đổi, nhưng bà ta không có tức giận, mà nói với giọng khuyên nhủ: “Tộc nhân đều biết con là bạn lữ của Hàn Sương, quan hệ giữa hai đứa vẫn chưa được giải trừ, bây giờ cô ta đã trở về, và vẫn là bạn lữ của con. Nếu đã là bạn lữ, thì nên ở cùng một chỗ với nhau.”
“Mẹ à! Rốt cuộc mẹ muốn làm cái gì? Mẹ biết rõ con không thích cô ta nhưng cứ ép con ở với cô ta. Con nghe lời mẹ trở thành bạn lữ với cô ta, thì mẹ lại đi hại cô ta. Bây giờ cô ta đã trở về, mẹ lại để con ở chung với cô ta. Con bị mẹ làm cho hồ đồ rồi.”
Có lẽ A Thời là người duy nhất ở trên đảo này dám nói với đại vu những lời như vậy. Nếu như đổi thành người khác dám hô to gọi nhỏ với ba ta như vậy, e là đại vu đã vung phấn độc qua từ lâu rồi, nhưng người trước mắt là con trai của bà ta.
Đại vu nhịn rồi lại nhịn mới có thế ép lửa giận xuống, lại nghĩ đến kế hoạch của mình, bà ta cứng rắn nói: “Nếu con không thích, cũng phải sống chung mấy ngày này. Chờ con thuận lợi ngồi lên vị trí tộc trưởng rồi lại diệt trừ bọn chúng cũng không muộn.”
Vị trí tộc trưởng...
A Thời hơi tỉnh táo lại.
Đúng vậy, anh ta sắp trở thành tộc trưởng rồi, tạm thời không thể để lộ ra mặt xấu trước mặt các tộc nhân được.
“A Thời, mẹ làm tất cả mọi chuyện đều vì muốn tốt cho con, con hãy nghe lời mẹ. Đúng rồi, chỗ này của mẹ có hai con cá mập con tươi ngon vừa được đưa tới, con cầm về ăn chung với hai chị em nhà đó đi.”
Đại vu trông có vẻ già nua nhưng hoạt động không hề chậm chạp, chỉ mấy bước đã đi đến trước một vại đá lớn, xách hai con cá mập con ra, một tay nhanh chóng rải lên đầu cá một ít bột phấn màu đen.
Bột phấn màu đen vừa dính lên da cá liền thẩm thấu và nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
A Thời không hề thấy cảnh đó.
“Vẫn là mẹ thương con!”
Một nụ cười quái dị xuất hiện trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của đại vu.
“Con là con trai của mẹ, mẹ không thương con thì có thể thương ai chứ...”
A Thời cực kỳ đắc ý xách cá đi.
Nhìn bóng dáng cường tráng của anh ta càng chạy càng xa, trong đôi mắt u tối nặng nề của đại vu lộ ra hai phần vui vẻ.
Nếu Hàn Sương đã không chết, vậy thì chuyện này vẫn để cô ta đến làm thôi...
Chỉ cần qua đêm nay...
“Hì...”
Đại vu chưa cười được hai tiếng thì hai mắt đột nhiên trừng to đầy kinh hãi.
A Thời! A Thời bị Hàn Sương túm lấy kéo trở về!
“Thả tay ra! Hàn Sương, cô đang làm gì vậy?!”
Gã đàn ông trong tay vùng vẫy quá mạnh, Hàn Sương nhịn không được chém vào cổ anh ta, đánh anh ta bất tỉnh rồi trực tiếp ném xuống đất.
“Đại vu... đã lâu không gặp.”
“Xem ra lần này cô không chết nên đã nhận được chỗ tốt nào đó rồi. Vậy mà dám đến nơi này của tôi đùa giỡn oai phong.”
Trong giọng điệu khàn khàn và âm trầm của đại vu lộ ra nồng đậm không vui.
Đại vu nhìn Hàn Sương với vẻ mặt cực kỳ khó coi. Kể từ ngày bà ta làm đại vu đến nay, chưa có người nào dám không khách khí với bà ta như vậy.
“Đại vu, chuyện giữa chúng ta, bà biết tôi biết, cũng không cần vòng vo nữa. Lần này tôi trở về là để tìm bà tính toán nợ cũ.”
Hàn Sương đá bay gã đàn ông trước mặt, từng bước từng bước áp sát đại vu.
Đại vu bình chân như vại, một loạt tiếng bước chân nặng nề chạy về phía này.
Hàn Lộ vừa liếc mắt liền thấy tộc trưởng dẫn đầu nhóm người. Tộc trưởng luôn luôn xuất hiện với nụ cười ôn hòa ở trong ký ức của cô nay lại đứng đó với mặt mũi tràn đầy lệ khí, trên người còn tỏa ra khí đen.
Khí đen...
Dáng vẻ này... có chút giống bị khống hồn?
Chị gái cô từng nói đại vu tu luyện tà thuật. Xem ra tộc trưởng và những người khác trong tộc đã bị đại vu khống chế.
“Hàn Sương! Cô muốn làm gì?!”
Vẻ mặt của tộc trưởng suy nhược nhưng giọng nói lại rất lớn. Ông ta bước tới mấy bước ngăn trước mặt đại vu. Ánh mắt nhìn hai chị em Hàn Sương vô cùng bất thiện.
Hàn Sương vẫn hơi kính sợ tộc trưởng, khi cô đang định giải thích thì em gái ở bên cạnh đột nhiên tiến lên phía trước, một tay giữ chặt cổ tay của tộc trưởng, một tay khác thì nhanh chóng kết ấn mang theo một luồng ánh sáng trắng đập vào trán tộc trưởng.
Khí đen trên người tộc trưởng như gặp phải thiên địch, chẳng mấy chốc đã bị diệt trừ sạch sẽ.
Trước khi đến đây, cô đã học thuộc làu những pháp thuật dùng để đối phó với tà thuật. Mục đích chính là đối phó với đại vu. Không nghĩ tới, cô còn chưa kịp thi triển lên người đại vu thì tộc trưởng đã là người đầu tiên được nếm trải.
Trái tim của đại vu ở bên cạnh nảy lên một cái, bà ta lập tức cảm nhận được sợi dây liên hệ giữa mình với tộc trưởng đã đứt đoạn.
Con nhãi Hàn Lộ này!
Vậy mà có thể phá giải thuật khống hồn của bà ta!
Thôi xong!
Vẻ mặt bình tĩnh của đại vu cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn.