Sau khi bà ta tu luyện tà thuật, người đầu tiên mà bà ta khống chế chính là tộc trưởng, mấy năm nay bà ta đã ở sau lưng điều khiển tộc trưởng như sai sử nô lệ. Nếu tộc trưởng tỉnh táo lại, chỉ sợ ông ta sẽ ăn tươi nuốt sống bà ta ngay lập tức.
Không được, phải nghĩ cách thoát thân.
Nhân lúc tộc trưởng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, và Hàn Lộ vẫn chưa phá giải thuật khống hồn cho những người khác, đại vu lập tức ra lệnh cho mấy người đó ngăn hai chị em Hàn Sương lại, còn mình thì ném trượng gỗ đi và nhanh chóng tẩu thoát từ một bên khác.
Cái gì mà kế hoạch, cái gì mà tương lai sau này, kể từ lúc Hàn Lộ phá giải pháp thuật của bà ta, tất cả đều tan thành bọt nước.
Không có tộc trưởng và những người khác hỗ trợ, kế hoạch của bà ta hoàn toàn không thể tiến hành.
Đại vu hận đến hai mắt đều đỏ ngầu. Chỉ kém một chút thời gian nữa thôi.
Bà ta liền có thể có được một thân thể mới!
Chờ Hàn Lộ giải quyết xong mấy người đàn ông bị thuật khống hồn khống chế cản đường và đuổi theo thì đại vu đã sớm không còn bóng dáng.
Cho nên hai chị em đều mặc kệ tộc trưởng và trực tiếp đuổi theo bà ta.
Hàn Sương phụ trách đi thông báo cho mẹ con Bối Bối để chúng tìm ở trong biển, Hàn Lộ thì phụ trách kiểm tra những nơi có thể giấu người.
Hàn Lộ tìm rất lâu, mãi đến khi tìm đến vùng ven của hòn đảo trung tâm, cô mới dừng lại. bởi vì cô nhìn thấy những sợi khí đen đang bốc ra từ phía sau một tảng đá lớn.
Đại vu đang ở phía sau tảng đá đó.
Hàn Lộ không trực tiếp đi qua đó mà đứng tại chỗ niệm hàn băng chú. Ngay sau khi pháp chú được niệm xong, một tầng băng thật dày bao phủ lấy tảng đá đó bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Băng kết không hề đứt đoạn mà lan tràn ra ngoài.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.
Không thích hợp!
Nếu đại vu thật sự nấp sau tảng đá đó, cho dù bà ta có bị đông cứng hay không thì cũng phải phát ra một ít động tĩnh mới đúng.
Hàn Lộ sải bước lớn đi lên phía trước xem xét, quả nhiên đại vu không hề nấp sau tảng đá, chỉ có một đống tóc do bà ta vứt lại.
Nhất định bà ta vẫn ở đâu đó gần đây!
Ngay khi ý tưởng này vừa xuất hiện, một cảm giác nguy cơ ngay lập tức ập vào tâm trí cô. Hàn Lộ nghe thấy tiếng không khí bị xé rách vang lên sau lưng, cô lập tức tránh sang bên cạnh theo bản năng.
Một nhánh cỏ tranh ngắn bay vút qua vành tai cô rồi hung hăng cắm xuống mặt đất cách đó không xa.
Hàn Lộ bỗng quay đầu lại, nhìn thấy đại vu còn chưa kịp chạy trốn, cô lập tức đuổi theo bà ta.
Thân thể của đại vu không quá tốt, bà ta vừa chạy đến ao thần thú liền kiệt sức và bị Hàn Lộ đuổi kịp. Không chạy nổi, bà ta dứt khoát không chạy nữa, chỉ ngồi xuống đất và nhìn chằm chằm Hàn Lộ một cách hằn học.
“Được, được, được lắm. Cô và chị của cô đều đến để khắc tôi.”
Hàn Lộ cũng lười nói nhảm với bà ta, cô trực tiếp rút sợi dây thừng làm từ sợi giao tiêu đang quấn trên eo mình xuống rồi trói ngược hai tay bà ta lại.
Hàn Lộ cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao bà không sử dụng tà thuật của mình?”
Vậy mà lại ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, nhìn thế nào cũng không giống với phong cách thường ngày của đại vu. Trong lòng Hàn Lộ âm thầm đề cao cảnh giác.
Đại vu quả thật đang định giở trò mưu ma chước quỷ, nhưng muốn thực hiện chuyện đó thì phải lấy sinh mạng ra thúc đẩy, không đến một khắc cuối cùng, bà ta thật sự không cam tâm.
“Hàn Lộ, tôi không biết chị gái của cô đã nói gì với cô. Nhưng tôi tuyệt đối không hề tu luyện tà thuật, đó là một loại tiên thuật có thể khiến con người trường sinh bất lão. Chỉ cần cô...”
Bà ta còn chưa dứt lời đã thấy Hàn Lộ bật cười.
“Đại vu à, lúc bà nói lời này có thể ra bờ biển soi lại khuôn mặt của mình hay không? Dáng vẻ này của bà giống như là tu luyện tiên thuật hay sao?”
“Cô!”
Đại vu hận nhất là có người bàn luận về dung mạo của mình.
Bà ta mới hơn bốn mươi tuổi nhưng mặt mũi lại già nua như đã tám mươi, đây chính là nỗi đau trong lòng bà ta. Bây giờ Hàn Lộ lại chọc vào nó, bà ta suýt chút nữa đã chửi ầm lên.
Nhưng may là bà ta vẫn còn một chút lý trí.
Tộc trưởng và mấy tộc nhân đã hóa hình kia hẳn vẫn chưa tỉnh táo lại, Hàn Sương vẫn chưa tìm tới đây. Bây giờ bà ta vẫn còn một tia hi vọng có thể chạy trốn. Đó chính là thuyết phục Hàn Lộ thả bà ta ra.
“Thấy cô có thể dễ dàng phá giải được pháp chú của tôi, có lẽ là cô cũng không thèm khát tiên thuật này. Nếu cô đã không thèm khát tiên thuật, vậy A Thời thì sao? Cô không cần A Thời nữa ư?”
Hàn Lộ: ???