Đại vu thấy Hàn Lộ ngạc nhiên, còn tưởng rằng cô vẫn chưa quên được con trai của mình, trong lòng bà ta thầm cười nhạo, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ đặc biệt chân thành.
“Cô vẫn chưa biết nhỉ, thật ra A Thời chính là con trai của tôi, vừa nãy thằng bé còn cầm cá từ chỗ tôi đi gặp các cô nữa đấy.”
Con trai???
Hàn Lộ tiếp tục ngạc nhiên.
Đại vu vừa thấy có cửa đột phá thì lập tức nhẹ giọng dùng thuật mê hoặc.
“Trước đây A Thời không chỉ một lần nói với tôi rằng nó muốn làm bạn lữ của cô, sau khi chị gái của cô mất tích, tôi cũng đã đồng ý với nó rồi, không nghĩ đến chẳng bao lâu sau cô cũng biến mất. Bằng không hai người đã sớm trở thành bạn lữ của nhau rồi. Cô không biết đâu, kể từ ngày cô mất tích, A Thời đau khổ biết bao nhiêu, không thiết ăn uống, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon...”
“Thật sao? Nhưng tôi thấy anh ta còn mập hơn lúc trước mà.”
Đại vu: “...”
Tại sao Hàn Lộ lại không có phản ứng gì với thuật mê hoặc của bà ta??! Còn nữa, chẳng lẽ sự chú ý của cô ta không phải nên tập trung vào việc A Thời vẫn còn lưu luyến tình cũ với mình hay sao??
Đại vu nhất thời không biết là nên tức giận hay nên buồn phiền nữa, sau khi suy nghĩ lại, bà ta vẫn quyết định nén giận và lên tiếng giải thích: “Trước đó A Thời rất gầy, là vì tôi quá đau lòng nên mới cho nó uống thuốc, vì vậy nó mới mập ra. Tiểu Lộ... tôi biết, tình cảm của cô và A Thời rất sâu đậm, như vậy đi, chỉ cần cô thả tôi đi, tôi sẽ làm chủ cho cô và A Thời kết giao làm bạn lữ với nhau.”
“...”
Có việc cầu người, còn làm ra vẻ miễn là cô làm tôi hài lòng thì tôi sẽ khiến cô được thỏa mãn. Đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện.
Hàn Lộ đột nhiên bật cười.
Xem ra bà ta vẫn chưa chết tâm, còn muốn đánh lừa cô kia mà.
“Đại vu, bà coi tôi là đồ đần sao? Bà đã đi rồi thì lấy ai làm chủ cho tôi đây?”
“Tôi, tôi...”
“Còn nữa, ai nói với bà là tôi thích A Thời vậy? Vừa thấy anh ta thì cả người tôi đều không thoải mái, đừng nói là thích, không đánh cho một trận đã tốt lắm rồi.”
Trong lòng Hàn Lộ biết nhất định A Thời đã nói với đại vu về chuyện mập mờ giữa nguyên thân với hắn ta. Chẳng qua đó là chuyện giữa nguyên thân và A Thời, nó chẳng hề liên quan gì đến cô hết.
“Đại vu này, nếu bà muốn nói chuyện phiếm thì tôi càng có hứng thú với thứ tà thuật đó hơn. Còn có, tại sao lúc trước bà lại muốn hại chị gái của tôi?”
Đại vu không trả lời câu hỏi này của cô.
Bà ta chỉ nhướng mắt lên nhìn chằm chằm khuôn mặt sáng rỡ đối diện với mình, suy nghĩ mà bà ta một mực giấu kín trong lòng lại ngo ngoe nhúc nhích.
“Cô dìu tôi dậy trước đã, cô để tôi nằm bò trên đất thế này, tôi sắp thở không ra hơi nữa rồi, làm sao mà nói chuyện cho được.”
Hàn Lộ nhíu mày nhìn xung quanh, ở đây không có nơi nào có thể ẩn nấp. Đằng trước lại có ao thần thú, nhưng ở trong chiếc ao đó ngoại trừ thú đồng sinh ra thì không có vật thể sống nào có thể sống sót trong đó được. Cô cũng không lo lắng đại vu sẽ nhảy vào đó.
Thế là cô yên tâm bước tới lật người bà ta lại.
Ngay lúc Hàn Lộ đang định buông tay ra, đại vu vẫn luôn giả vờ suy yếu đột nhiên cắn lên cổ tay cô.
Hàn Lộ cứ tưởng đại vu muốn hả giận nên mới cắn mình, mãi đến khi cô thấy bàn tay của mình trở nên trong suốt, đây là tình trạng hồn phách muốn ly thể!
Chủ quan quá rồi!
May mắn là hồn phách của cô đã trải qua hai đời nên đủ mạnh mẽ, chỉ rời khỏi thân xác trong một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi trở về ngay.
Sau khi hồn phách quay về với thân thể, chuyện đầu tiên mà Hàn Lộ làm là dùng bàn tay không bị cắn hung hăng tát đại vu một cái.
Tát đến độ bà ta phải buông miệng ra.
Lần này, không cần đại vu trả lời, Hàn Lộ cũng đoán được đáp án.
“Đại vu thật là lợi hại. Vừa nãy bà muốn đổi hồn phách và chiếm lấy thân thể của tôi phải không? Bà không sợ bị thiên lôi đánh chết à?!”
“Hừ!”
Đại vu chỉ hừ một tiếng rồi rũ mắt xuống không nói gì nữa.
Hàn Lộ mỉm cười, cô ngồi xổm xuống trước mặt bà ta và nói với giọng chắc chắn: “Nghĩ đến những chuyện mà bà đã làm, cũng là vì muốn đổi sang một thân thể mới, đúng không?”
Người ngồi trên đất không hề ho he một tiếng, nhưng hàng lông mi đang không ngừng run rẩy và dáng vẻ cứng ngắc của bà ta đã nói lên tất cả.