Không lâu sau khi Hàn Lộ nói xong, Vô Tầm mang theo tộc nhân tìm tới.
Anh ta là con trai của tộc trưởng, theo lý thuyết thì cứ giao người cho anh ta là được. Nhưng Hàn Lộ nghĩ tới dáng vẻ khi anh ta và A Thời cùng đi ra khỏi sơn động trước đó, trong lòng liền có chút chán ghét. Cô do dự một lúc, rốt cuộc vẫn giao người cho anh ta. Nhưng để an tâm, Hàn Lộ đã phong ấn tất cả năng lực của đại vu, bản thân cũng đi theo bọn họ quay về.
Lúc về đến nơi, tộc trưởng đã khôi phục thần trí, vẻ mặt cực kỳ khó coi, khi thấy đại vu bị trói gô mang về, lửa giận trong mắt gần như có thể biến thành thực thể.
Có lẽ là ông ta muốn trực tiếp giết đại vu.
Mặc dù địa vị của đại vu ở trong tộc đã cao, nhưng địa vị của tộc trưởng lại càng cao hơn. Khi tộc trưởng xử tử một đại vu, chỉ cần lý do đầy đủ thì không ai nói gì.
Hàn Lộ cũng muốn đại vu chết, nhưng trận pháp trên đảo cần phải trông cậy bà ta phá giải. Nếu như không phá trận, phỏng chừng trong mấy năm nữa, các tộc nhân sẽ bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Cô nói cho tộc trưởng biết những chuyện hữu dụng mà đại vu đã nói cho mình trước đó, sau đó liền dẫn chị gái rời khỏi nơi ở của đại vu.
Nơi này thực sự quá hỗn loạn, cô cũng không muốn nán lại đây để bị bắt làm lao động khổ sai.
Hai chị em rời khỏi hòn đảo trung tâm quay về nơi dừng chân của mình. Hàn Lộ lúc này mới thả lỏng toàn thân, ngã người lên chăn đệm đã trải sẵn.
“Chị ơi... em nhớ Tiểu Tuyết, em muốn về.”
“Chị thấy em là nhớ Dương Sí mới đúng.”
Hàn Sương không hề nể nang vạch trần em gái nhà mình.
“Thật ra, trở về cũng được. Chúng ta trở lại nơi này là để trừ hại. Bây giờ đại vu đã bị bắt, tộc trưởng sẽ không tha cho bà ta.”
Hàn Lộ có chút chộn rộn, nhưng trực giác lại nói cho cô biết đại vu không hề đơn giản như vậy.
“Chúng ta vẫn nên chờ thêm hai ngày nữa, cũng không chênh bao nhiêu thời gian. Ít nhất cũng phải nhìn thấy trận pháp trong tộc được phá giải thì mới yên tâm.”
Hàn Lộ nói xong thì tạm ngừng một lát, cô luôn cảm thấy mình đã bỏ sót một chuyện rất quan trọng. Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra đó là chuyện gì. Ngoài ra, bụng của cô lúc này đang réo vang khiến cho suy nghĩ bị gián đoạn, vì thế cô càng không nhớ nổi chuyện gì với chuyện gì.
Sau khi hai chị em ăn xong và màn đêm cũng buông xuống, lúc Hàn Lộ đang còn mơ mơ hồ hồ sắp đi vào giấc ngủ, cô bỗng sực nhớ ra chuyện mà mình vẫn xoắn xuýt vào ban ngày.
“Vậy mà lại quên mất anh ta!”
Cô không hề do dự nhỏm người dậy và lập tức chạy về phía hòn đảo trung tâm. Hàn Sương nhìn một loạt hành động của em gái mà chẳng hiểu gì cả, chỉ đành đuổi theo.
“Em gái, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hàn Lộ vừa chạy vừa giải thích.
“Em quên mất Vô Tầm, anh ta và A Thời có loại quan hệ đó mà, nói không chừng sẽ mềm lòng thả A Thời đi. A Thời là con trai của đại vu, nếu như thả anh ta đi, chắc chắn anh ta sẽ đi cứu đại vu.”
Nếu chuyện này xử lý không tốt, công sức hôm nay của mọi người đều đổ sông đổ bể hết.
Hàn Lộ chạy nhanh hơn nữa, hai chị em nhanh chóng đến hòn đảo trung tâm. Trên đường tình cờ gặp hai tộc nhân từng dính thuật khống hồn ban sáng. Sau khi hỏi rõ nơi giam giữ đại vu, Hàn Lộ liền quay người chạy đi.
Chỉ là mới chạy đến nửa đường, ở trên đảo liền sinh ra dị tượng.
Một cột khói đen xông thẳng lên trời, nhưng chỉ trong nháy mắt, những sợi khói đen đó như bị thứ gì hấp thu, chẳng mấy chốc liền biến mất, đổi thành một luồng ánh sáng đỏ rực lửa, gần như chiếu sáng toàn bộ hòn đảo trung tâm.
“Nguy rồi...”
Hàn Lộ còn chưa kịp nghĩ rốt cuộc đại vu muốn giở trò gì, mặt đất dưới chân đã bắt đầu chấn động.
“Em gái! Động đất rồi!”
Hàn Sương sợ hãi hét lên, muốn kéo em gái nằm sấp xuống. Nhìn dáng vẻ thuần thục của chị gái nhà mình, trong đầu Hàn Lộ cũng hiện lên một ít ký ức.
Lúc nguyên thân còn nhỏ, hòn đảo này cũng từng trải qua hai lần động đất, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Nhưng lúc này...
Hàn Lộ ngửi thấy mùi lưu huỳnh trong không khí đang dần dần nồng nặc hơn, trong lòng lập tức hoảng hốt.
“Chị ơi! Chị đi tìm bọn Bối Bối, theo chân chúng nó nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này! Nhất định phải bơi càng xa càng tốt!”
Từ trước đến giờ, Hàn Sương chưa từng thấy em gái nghiêm túc như vậy, biết đã xảy ra chuyện cực lớn, cô ấy vội hỏi: “Vậy em thì sao?!”
“Chỉ đừng lo cho em, em sẽ nhanh chóng đuổi kịp chị, đi nhanh lên!”
Ba chữ cuối cùng được Hàn Lộ sầm mặt hét lớn.