Hàn Sương bị dáng vẻ của em dọa sợ, một câu chị muốn ở lại với em không thể nào thốt ra. Cô ấy vô thức quay người chạy về hướng biển.
Động đất vẫn đang tiếp tục, hai chị em chạy theo hai phương hướng trái ngược nhau, dưới chân xiêu xiêu vẹo vẹo, trên đường đi không biết đã ngã bao nhiêu lần rồi.
Hàn Lộ nhanh chóng tìm thấy tộc trưởng.
Tộc trưởng thấy cô vội vã chạy đến đây thì rất ngạc nhiên.
“Hàn Lộ? Đang động đất, cô qua đây làm gì?”
“Tộc trưởng! Hòn đảo này là một ngọn núi lửa, núi lửa sắp phun trào rồi, ông nhanh chóng thông báo cho mọi người rời khỏi đảo ngay, đi càng xa càng tốt! Phải nhanh lên!”
“Núi lửa? Đó là cái gì?”
Tộc trưởng không hề cảm nhận được sự lo lắng trong lòng Hàn Lộ, dáng vẻ của ông ta vô cùng bình tĩnh.
Hàn Lộ biết mình đột nhiên chạy đến đây và nói những lời này sẽ khó mà lấy được sự tin tưởng của tộc trưởng. Nhưng đã biết tai họa sắp ập đến mà không đi báo tin thì e là cả đời này của cô sẽ bị lương tâm cắn rứt.
“Tộc trưởng, trong nhất thời tôi không thể nói rõ cho ông biết núi lửa là gì. Dù sao thì nó cũng sắp phun trào rồi. Lần động đất này không giống với dĩ vãng. Ông không ngửi thấy mùi gay mũi trong không khí càng ngày càng nồng sao? Một khi núi lửa phun trào, dung nham nóng chảy sẽ phun tung tóe khắp nơi trên hòn đào này. Không ai có thể sống sót trong dòng chảy của dung nham được. Ông muốn tin không thì tùy, tôi chỉ nể tình cùng tộc nên mới thông báo cho ông một tiếng mà thôi.”
Cô nói xong liền lập tức xoay người chạy đi.
Cô đến tìm tộc trưởng là vì lời nói của tộc trưởng có sức ảnh hưởng nhất định đối với mọi người trong tộc, nếu lời do ông ta nói ra thì tộc nhân mới chịu nghe lời, và số người sống sót sẽ nhiều hơn.
Hiện tại cô đã thông báo cho ông ấy rồi, cũng xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, núi lửa sắp phun trào, cô không ngăn cản được, chỉ có thể bảo vệ mạng nhỏ của mình trước.
Trận động đất đã ngừng lại, Hàn Lộ chạy rất nhanh, trên đường cũng gặp mấy tộc nhân, cô đều đơn giản thông báo cho bọn họ, về phần bọn họ có tin hay không thì không phải là việc của cô.
Hàn Lộ chạy ra khỏi hòn đảo trung tâm liền nhảy xuống biển.
Cô vừa xuống biển chưa bao lâu liền nghe thấy tiếng hô ứng của Bối Bối. Một bóng đen khổng lồ nhanh chóng bơi đến bên cạnh cô và cõng cô lên lưng.
“Bối Bối! Không phải đã nói mày với chị đi trước rồi sao!”
“Tôi không yên tâm về cô. Tôi cảm thấy rất bất an, có chuyện không hay sắp xảy ra.”
Hàn Lộ thở dài, gối đầu mình lên đầu Bối Bối, sau đó chạm khẽ vào người nó.
“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đi thôi.”
Trong lòng Bối Bối bất an, bơi đi với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này của nó, chẳng bao lâu sau đã đuổi kịp Hàn Sương.
Hai chị em nhìn thấy nhau thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Ở một vùng biển cách đó rất xa, nhìn ánh lửa mơ hồ ẩn hiện trên hòn đảo nhỏ, cả hai người đều im lặng.
Giờ phút này trên đảo, tất cả mọi người đều ở trong tâm trạng bồn chồn không yên. Bởi vì những con thú khế ước của bọn họ bắt đầu cáu kỉnh, và bọn họ không thể kiểm soát được.
Rất nhiều người đi tìm tộc trưởng và hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Tộc trưởng nghĩ đến những lời mà Hàn Lộ đã nói, vốn đã tin ba phần, nay lập tức tin bảy phần. Ông ta không do dự nữa, lập tức thông báo xuống dưới, để mọi người trong tộc nhanh chóng cưỡi thú khế ước của mình tạm thời rời khỏi đảo.
Lời nói của tộc trưởng một tộc vẫn còn rất uy tín. Phần lớn tộc nhân đều nghe lời tộc trưởng quay về hiệu triệu thú khế ước của mình rời khỏi đảo. Cũng có một bộ phận tộc nhân lề mà lề mề không chịu đi, sau đó bị người nhà của mình khuyên giải kéo đi.
Người trên đảo nhanh chóng vắng bóng phân nửa.
Ngay khi số còn lại đang chậm rãi rút lui, trung tâm hòn đảo đột nhiên bộc phát một tiếng nổ ầm vang, cách thật xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Tất cả mọi người trên biển đều sửng sờ quay đầu nhìn về phía đảo.
Theo sau tiếng nổ ầm ầm là một luồng nhiệt màu đỏ nóng hầm hập phun trào ra. Một khung cảnh vô cùng đẹp nhưng mang theo tín hiệu chí mạng. Dung nham phun tung tóe mọi ngóc ngách trên hòn đảo, những tộc nhân chưa kịp rời đi còn chưa kịp thốt lên tiếng nào đã bị dung nham nuốt chửng.
Trong không khí tràn ngập thứ mùi gay mũi đặc trưng của núi lửa, còn kèm theo từng đợt mùi khét, những tộc nhân còn lại trên đảo sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn.
Tất cả mọi người bắt đầu hối hận, hối hận tại sao mình không nghe lời tộc trưởng nhanh chóng rời đi.
Ham muốn sống sót khiến cho bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, mọi người điên cuồng tìm đường chạy trốn.
Nhưng một khi núi lửa đã bắt đầu hoạt động thì tốc độ phun trào càng ngày càng tới tấp. Người may mắn trốn thoát chỉ là số ít, vẫn có rất nhiều người bị dung nham nuốt chửng.
Mà người may mắn đó dù có nhảy xuống biển cũng không thoát khỏi cái chết. Một đống dung nham cực lớn vừa vặn rơi xuống người anh ta, khiến cho con thú khế ước đang ở phía dưới cũng mất mạng theo.