Hàn Lộ ngơ ngác nhìn ngọn núi lửa đang không ngừng phun trào, trong lòng cực kỳ khó chịu. Cô biết chắc rằng trên đảo vẫn còn người chưa kịp chạy thoát. Nhưng cô không thể làm gì được.
Giờ phút này, trong lòng Hàn Sương cũng cực kỳ khó chịu, cô ấy nói không nên lời, chỉ có thể nắm lấy bả vai của em gái, an ủi lẫn nhau.
Núi lửa phun trào cả đêm, đến khi trời đã sáng, thỉnh thoảng vẫn còn dung nham phun trào ra ngoài. Tro bụi núi lửa phát tán trong không trung không chỉ rơi một tầng dày trên người các tộc nhân của tộc Giao Nhân, mà còn phủ một lớp khói mù dày nặng lên cõi lòng bọn họ.
Nhà của bọn họ mất rồi, sẽ không quay về được nữa.
Tộc trưởng đứng trên đầu con cá mập lớn của mình, cũng không chán nản quá lâu, dù sao thì ông ta còn phải bố trí ổn thỏa cho tộc nhân, không có nhiều thời gian để buồn thương.
Ông ta tìm được Hàn Lộ, trước tiên là gửi lời cảm ơn chân thành đến cô.
Hàn Lộ cười khổ một tiếng.
“Cảm ơn thì không cần, tộc trưởng không trách tôi là được. Nếu như tôi không đoán sai, núi lửa phun trào là do đại vu gây ra. Nếu như tôi không trở về tộc, không bắt bà ta, có lẽ...”
Tộc trưởng lắc đầu, không hề có ý tứ trách cứ.
“Chuyện này không trách được cô. Chuyện mà đại vu đã làm với tất cả tộc nhân cũng mang ý nghĩa diệt tộc. Như bây giờ còn tốt, ít nhất đã bảo toàn được phần lớn tộc nhân. Bây giờ mọi người đều rời khỏi hòn đảo đó thì trận pháp cũng không còn tác dụng nữa.”
Sao cô lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ...
Thật sự là quá ngu ngốc!
*
Tộc địa của tộc Giao Nhân bị phá hủy triệt để, việc cấp bách bây giờ là phải tìm một tộc địa mới.
Tộc trưởng có lòng để Hàn Lộ làm đại vu của tộc nên có chuyện gì cũng tìm cô bàn bạc.
Tộc nhân đã phiêu bạt trên biển suốt mấy ngày trời, nguy hiểm thì không có nhưng dù sao cũng nhiều người như vậy, còn có nhiều hải thú như vậy. Nhưng tinh thần người nào người nấy đều uể oải.
Đặc biệt là con trai của ông ta, kể từ khi A Thời bị dung nham nuốt chửng, tinh thần của anh ta gần như sụp đổ, khiến cho lòng ông nhức nhối.
Tộc trưởng biết Hàn Lộ và Hàn Sương vừa từ bên ngoài trở về, sau khi hỏi hai cô gái có nơi nào thích hợp để làm tộc địa hay không, ông không hề do dự mang theo tộc nhân tiến về phía trước.
Từ nơi đó đến hòn đảo nhỏ mà Hàn Lộ sống chỉ mất khoảng hai ngày đi đường, cũng được tính là rất gần. Sau khi các tộc nhân định cư xong, Hàn Lộ muốn trở lại tộc địa cũng khá là thuận lợi.
Hàn Sương nhìn ra được tộc trưởng muốn để em gái làm đại vu mới của tộc mình, nhưng em gái đã có Dương Sí, chỉ sợ con bé sẽ không muốn ở lại trong tộc.
“Em gái, sau này em có dự định gì không?”
“Chị à, chị muốn hỏi em có thể ở lại tộc làm đại vu không chứ gì?”
“Chị biết em sẽ không đồng ý, cho nên muốn hỏi em tính khi nào nói rõ mọi chuyện với tộc trưởng.”
Hàn Lộ đung đưa hai cẳng chân đang ngâm trong nước biển, sau đó vươn tay kéo chị gái ngồi xuống bên cạnh mình.
“Em đã nói rõ với ông ta từ sớm là em không muốn làm đại vu. Ban đầu tộc trưởng còn không vui nhưng em đã hứa nếu tộc trưởng chọn được ứng cử viên cho vị trí đại vu thì em sẽ dạy cho người đó những thứ mà mình được truyền thừa. Bây giờ ông ta còn đang vui lắm.”
Hàn Sương thất thần trong giây lát, gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”
Hàn Lộ nghĩ đến chuyện sắp được gặp A Sí nên tâm trạng cực kỳ tốt, cũng không chú ý đến chị gái ở bên cạnh có chút không thích hợp.
“Chị à, lần này trở về, chúng ta tìm người của tộc Bạch Hổ giúp đỡ xây dựng nhà mới nhé, chị thích một căn nhà như thế nào?”
Lúc trước cô cảm thấy mình sẽ không ở lại trên đảo quá lâu nên chỉ dựng một căn nhà tạm bợ. Bây giờ cô quyết định sẽ sống trên hòn đảo đó đến hết đời, tất nhiên phải xây một căn nhà thật đàng hoàng.
Tốt nhất là xây một căn giống với Tứ hợp viện*, đến lúc đó cô sống ở một căn, chị ấy sống ở một căn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật tuyệt.
* Tứ hợp viện: hay còn được gọi là “Tứ hợp phòng”, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
* Tứ hợp viện: hay còn được gọi là “Tứ hợp phòng”, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
“Chị ơi?”
“A?? Nhà ở hả? Em thích là được.”
Câu trả lời hơi qua loa của Hàn Sương khiến Hàn Lộ chú ý đến tâm trí của cô ấy không ở nơi này.