“Chị à, chị sao vậy? Hôm qua em đã thấy chị thường xuyên mất hồn mất vía. Có chuyện gì không thể nói với em sao?”
“Không phải...”
Hàn Sương xấu hổ mỉm cười, ngập ngừng nói với giọng điệu lấy lòng: “Em gái à... nếu chị không về đảo nhỏ với em...”
“Không trở về đảo nhỏ ư?”
Hàn Lộ sửng sốt một lúc lâu, nhớ lại chuyện mấy ngày nay chị gái mình ở chung với các tộc nhân, trong lòng liền sáng tỏ.
“Chị à, chị muốn ở lại trong tộc à?”
Hàn Sương khẽ chớp mắt không nói gì.
Nhìn dáng vẻ này thì là đúng rồi.
Hàn Lộ chợt cảm thấy buồn cười.
“Chị à, chị muốn ở lại thì cứ ở lại thôi. Sao lại có vẻ chột dạ thế này? Chị muốn sống cùng với các tộc nhân cũng không sao, dù sao thì sau này chúng ta cách nhau cũng gần, hai người lui tới đều rất dễ dàng.”
Chính là ý này.
Hàn Sương cũng nghĩ sau này hai người ở gần nhau, lui tới cũng thuận tiện nên mới quyết định ở lại trong tộc. Nếu là lúc trước, khi núi lửa không phun trào, tộc địa cách nơi ở của em gái xa như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không yên lòng và muốn theo em gái về.
Không phải Hàn Sương không muốn ở chung với em gái, chỉ là, phải nói thế nào đây, em gái đã có bạn lữ, mà người làm chị như cô lúc nào cũng kè kè bên cạnh thì khó mà chấp nhận được. Với lại, cô cũng quen với lối sinh hoạt quần cư hơn.
Bảo cô ấy mỗi ngày ở trên đảo nhìn em gái và Dương Sí thân mật khắng khít, còn mình thì lẻ loi trơ trọi, cô ấy sẽ chua chết mất.
Hàn Sương muốn ở lại tộc địa mới với các tộc nhân, nhưng vẫn luôn lo lắng về em gái.
“Em gái, em không tức giận sao?”
“Tức giận á? Tại sao phải tức giận? Chị à, chúng ta đều đã trưởng thành, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình là chuyện rất bình thường. Chị muốn ở nơi nào là tự do của chị, không cần suy nghĩ vì em.”
Khi Hàn Lộ nói lời này, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy đó là lời nói thật lòng của cô.
Cô chỉ hơi buồn một xíu, nhưng tuyệt đối không hề tức giận.
Giờ thì Hàn Sương cũng yên tâm rồi, hai ngày nay cô ấy vẫn luôn lo lắng không biết phải nói thế nào với em gái của mình.
“Hì hì, em không giận thì tốt quá. Chị sẽ thường xuyên đến thăm em!”
Sau khi Hàn Sương thả lỏng tâm trạng, tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn. Cô ấy học theo em gái ngâm hai chân vào nước biển, sau đó thả ra quả bom thứ hai.
“Em gái, em nói xem, nếu để chị làm đại vu của tộc Giao Nhân thì thế nào?”
Hàn Lộ cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy việc này là đương nhiên.
Đúng rồi, chị gái cô đã bị đại vu thu vào từ sớm, xem như là truyền dạy cho đại vu đời tiếp theo. Chị ấy đã học được bảy, tám phần bản lĩnh của đại vu rồi, hơn nữa kết hợp với những thứ mà cô đã dạy, chị ấy dư sức làm đại vu của một tộc.
Năm đó, chị gái cô vì cô mà từ bỏ thân phận người kế thừa của vị trí đại vu, có lẽ trong lòng chị ấy cũng có tiếc nuối.
Cho nên chị ấy muốn làm đại vu...
Đối với chuyện này, Hàn Lộ còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là ủng hộ.
Chỉ là...
“Chị à, nếu chị làm đại vu, sau này muốn tìm bạn lữ e là có hơi khó.”
Hàn Lộ vẫn hy vọng chị gái có thể tìm được một người tri kỷ biết nóng biết lạnh, hạnh phúc cả đời. Nào ngờ Hàn Sương lại cười nhạo nói: “Bạn lữ? Không dễ đùa cũng không dễ ăn, tìm thứ đó làm gì chứ. Một mình tự tại biết bao nhiêu.”
“...”
“Chị à, em có dự cảm, chị nhất định sẽ là đại vu cường đại nhất trong lịch sử của tộc Giao Nhân!”
Sau khi nghe thấy giọng điệu đầy chắc chắn của em gái và ánh sáng rạng ngời trong mắt con bé, trong lòng Hàn Sương dâng lên một trận ấm áp, trong lòng cũng càng thêm kiên định với niềm tin muốn làm một đại vu thật tốt.
Sau khi tộc trưởng biết được quyết định của Hàn Sương, trong lòng vui mừng quá đỗi. Không kịp chờ đến tộc địa mới đã tuyên bố với toàn bộ tộc nhân rằng Hàn Sương sẽ là đại vu mới của tộc Giao Nhân.
Trước đây Hàn Sương vốn là ứng cử viên cho vị trí đại vu trong suy nghĩ của tộc nhân. Bây giờ tộc trưởng đã tuyên bố như vậy nên không có người nào lên tiếng phản đối.
Sau khi rời khỏi tộc địa có thể phun lửa, trạng thái tâm lý của mọi người đều trở nên ôn hòa hơn, gặp chuyện gì cũng sẽ nghiêm túc nghĩ lại.
Có thể nói rằng chuyện Hàn Sương làm đại vu là cái đích mà mọi người cùng hướng tới.
Thật ra cũng là vì trong tộc lúc này không có người nào càng thích hợp với vị trí đại vu hơn Hàn Sương.