Dương Sí đi đến một bên tường viện, lập tức có tộc nhân đến giúp anh đỡ hai khối đá trên vai xuống.
Tuy rằng khối đá lớn đối với anh không nặng lắm, nhưng bả vai vẫn hơi đau khi đá trực tiếp ma sát vào da thịt trong thời gian dài.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến những tảng đá này sẽ tạo nên một căn nhà xinh đẹp, Dương Sí liền không cảm thấy đau nữa.
“A Sí, nền móng mà anh nói đều đã đào xong, cao khoảng một người, cũng đã lót đá xuống đáy, thứ mà anh nói có thể kết dính đá lại với nhau là gì vậy? Có thể lấy ra dùng được rồi.”
Hợp Thụ đã tò mò chuyện này từ rất lâu rồi.
“Chờ lát nữa anh sẽ biết.”
Dương Sí đi tới hố làm nền móng sát tường vây để xem xét, các tộc nhân đều rất chịu khó, móng đã đào xong, đều là dựa theo ý của anh mà làm, đào một cái hố cao khoảng một người. Đá cũng được sắp xếp rất chỉnh tề. Hai bên còn chừa lại vị trí để cắm gỗ vào. Tường vây được dựng theo kiểu này sẽ cực kỳ kiên cố, cho dù gặp bão lớn cũng không sợ.
Bây giờ đã lót được một tầng đá, nếu như muốn chồng thêm đá thì phải kết dính đá lại với nhau, nếu chỉ đặt hờ lên trên thì dù có đào móng sâu hơn nữa cũng vô dụng.
Về phần chất kết dính các tảng đá lại với nhau ấy mà.
Dương Sí đã chuẩn bị từ sớm.
Vào hai ngày trước, anh đã nhờ Hợp Khương và mấy người khác ra biển nạy rất nhiều con hà* đem về.
* Con hà (hà sun): tên khoa học Amphibalanus amphitrite, là một loài hà biển trong họ Balanidae. Sống ở biển, con trưởng thành sống cố định, thường bám vào vỏ tàu, thuyền, làm giảm tốc độ di chuyển của phương tiện giao thông đường thủy. Bám rất cứng, chỉ một lần thôi là mãi mãi.
* Con hà (hà sun): tên khoa học Amphibalanus amphitrite, là một loài hà biển trong họ Balanidae. Sống ở biển, con trưởng thành sống cố định, thường bám vào vỏ tàu, thuyền, làm giảm tốc độ di chuyển của phương tiện giao thông đường thủy. Bám rất cứng, chỉ một lần thôi là mãi mãi.
Trong cơ thể con hà có loại dịch nhờn với sức kết dính rất mạnh. Ngày thường, chúng thường bám vào các bãi đá ngầm bằng thứ dịch nhầy đó, mặc sức cho gió táp sóng xô cũng không rung chuyển.
Con hà do bọn Hợp Khương nạy về được đặt trước nhà gỗ nhỏ, chất thành một đống thật đầy. Lúc Dương Sí dẫn Hợp Thụ qua đó, đúng lúc Hợp Khương và mấy người phụ nữ khác lại kéo về một bao.
“A Sí, thứ mà anh nói không phải là đống này đấy chứ?”
Dương Sí gật đầu, tiện tay cầm lấy một nắm đập lên tảng đá, bụp bụp mấy tiếng, con hà lớn chừng ngón tay cái liền nát vụn.
“Lấy thứ này trộn chung với cát, sau đó bôi lên tảng đá, lúc chồng đá lên nhau, chúng có thể dính chặt một chỗ.” (trong cơ thể hà sun quả thật có chứa dịch nhầy với sức kết dính cực mạnh, nhưng không phải là đập nát để lấy dùng, nội dung trên chỉ vì phục vụ cho tình tiết của câu chuyện.)
(trong cơ thể hà sun quả thật có chứa dịch nhầy với sức kết dính cực mạnh, nhưng không phải là đập nát để lấy dùng, nội dung trên chỉ vì phục vụ cho tình tiết của câu chuyện.)
Hợp Thụ nghe mà hai mắt phát sáng.
Nếu có thứ gì đó có thể kết dính hai đồ vật lại với nhau, vậy thì rất nhiều ý tưởng của anh ta đều có thể thực hiện được rồi!
Hợp Thụ lập tức xung phong nhận việc nghiền nát hà sun trộn chung với cát.
Từ ngày có hà sun, năng suất xây tường vây càng ngày càng tăng. Và lễ tế tự của tộc Giao Nhân cũng bắt đầu.
Sau khi trải qua thảm họa núi lửa phun trào, Hàn Lộ đơn giản đếm sơ qua nhân số còn sót lại của tộc Giao Nhân, tầm khoảng ba trăm người.
Hiện nay, hơn ba trăm người này đều hội tụ trên hòn đảo lớn, người nào người nấy đều quỳ rạp bên dưới tế đàn. Hàn Lộ không phải là tộc trưởng, cũng không phải là đại vu nên tất nhiên cũng phải quỳ theo.
Sau lời phát biểu dài dằng dặc của tộc trưởng, rốt cuộc cô cũng nghe được giọng nói của chị mình.
Đó là một bài thánh ca dường như đến từ thời viễn cổ, cô không hiểu chị ấy đang hát gì. Có lẽ đó là thần chú để giao tiếp giữa đại vu và thần thú.
Giờ phút này, Bạch Chiến đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Gần như các phương tiểu giới trong địa bàn anh ta quản hạt đều xảy ra vấn đề, từ lúc anh ta trở về thiên giới đến nay, mỗi một khắc đều không hề ngơi nghỉ. Trong đầu vang lên vô số âm thanh cầu nguyện, ồn ào đến mức anh ta muốn phát cáu.
Hóa Sinh đã lui ra ngoài điện từ sớm, chỉ sợ vào trong lại chạm phải ánh mắt của thần thú.
“Thần thú đại nhân cứu rỗi vạn thú...”
Lại là một lời cầu nguyện đến từ hạ giới.
Bạch Chiến không nhịn được muốn lướt qua, nhưng đột nhiên lại cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Bóng người bị anh ta tận lực lãng quên đó lại xuất hiện trong đầu lần nữa, khiến anh ta vô thức ngây người. Chính là một khắc sững sờ này khiến anh ta nghe được những lời phía sau.
“Hàn Sương, tân nhiệm đại vu của tộc Giao Nhân, mang theo tộc nhân thỉnh cầu người, mong thần thú đại nhân chiếu cố...”
Hàn Sương!
Thật sự là cô ấy!
Bạch Chiến vô thức lấy tay che ngực, trái tim vốn đã yên tĩnh kể từ ngày về thiên giới bỗng nhiên lại điên cuồng nảy lên.