Qua hồi lâu vẫn không nhận được sự đáp lại của thần thú, trong lòng Hàn Sương chợt cảm thấy lo lắng không yên.
Rõ ràng các đại vu khác chỉ cần thành tâm cầu nguyện thì có thể được thần thú dùng vu lực đáp lại. Nếu như không được đáp lại, điều đó chứng tỏ người tới không nhận được sự đồng ý của thần thú, không đảm đương được vị trí đại vu này...
Vì cái gì?
Hàn Sương cảm thấy rất tủi thân.
Cô thấy mình đã đủ thành tâm.
Hơn nữa, ngay cả người phụ nữ lòng dạ độc ác như đại vu tiền nhiệm cũng có thể làm đại vu, dựa vào cái gì mà cô không thể?
Mang theo không cam lòng, Hàn Sương lại cầu nguyện một lần nữa.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Hàn Sương vang lên lần nữa, Bạch Chiến lập tức lấy lại bình tĩnh, cảm xúc buồn bực trên mặt tan biến, thay vào đó lộ ra mấy phần vui vẻ.
“Cô muốn được bản thần chiếu cố?”
Hàn Sương: “...”
Có phải là lỗ tai của cô bị hỏng hay không?? Sao cô lại nghe được giọng nói của một người đàn ông?? Từ ngày học làm đại vu đến nay, cô chưa từng nghe qua tình huống này bao giờ.
“Anh là...”
Bạch Chiến trầm thấp cười một tiếng, đáp lại: “Tôi chính là người mà cô muốn tìm, thần thú.”
“A?? Thần thú ư?! Đại nhân, tôi, tôi...”
Hàn Sương hưng phấn đến mức đầu óc choáng váng. Cô đang nói chuyện với thần thú cơ đấy!
Cô chưa bao giờ nghe nói rằng có ai đó có thể nói chuyện với thần thú. Hôm nay thực sự là một ngày may mắn!
“Thần thú đại nhân! Ngài vẫn còn ở đó chứ?”
Bạch Chiến hiếm khi được nói chuyện với cô, làm sao có thể tự mình ngắt cuộc thoại, anh ta vẫn đang thành thành thật thật chờ cô nói tiếp.
“Cô nói đi.”
Chỉ ba chữ ngắn gọn, phảng phất như không muốn nhiều lời. Hàn Sương lập tức tỉnh táo lại, thần thú đại nhân cũng không phải người bình thường, sao ngài có thể chậm rãi nói chuyện với cô được. Vẫn nên thừa dịp ngài ấy còn đây để nói chuyện chính sự.
“Thần thú đại nhân, tôi là Hàn Sương, đại vu tân nhiệm của tộc Giao Nhân. Bởi vì trước đó núi lửa phun trào, cho nên ao thần thú đã bị hủy. Chúng tôi muốn xin ngài ban cho tộc Giao Nhân một ao thần thú nữa, có được không ạ?”
“Có thể...”
Sau khi nghe được hai chữ có thể, Hàn Sương chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành.
“Thần thú đại nhân, vô cùng cảm ơn ngài đã chiếu cố cho tộc Giao Nhân, các tộc nhân sẽ vĩnh viễn nhớ về ân đức của ngài.”
Khóe miệng của Bạch Chiến bất giác nhướng lên.
Anh ta không cần tộc nhân tộc Giao Nhân mang ơn mình, chỉ cần người phụ nữ này nhớ đến anh ta là được. Thật tuyệt, bây giờ cô ấy đã là đại vu, sau này chỉ cần cô ấy cầu nguyện thì anh có thể liên hệ với cô ấy.
Đợi anh tu sửa các phương tiểu giới xong, sẽ đẩy chức thần thú cho người khác, đến lúc đó anh có thể dùng diện mạo chân thật để xuống hạ giới tìm cô, người phụ nữ đó nhất định sẽ mê đắm anh cho mà xem!
Thần thú đại nhân suy nghĩ quá nhập tâm nên không chú ý đến Hàn Sương đã gọi mình hai tiếng. Hàn Sương thấy hắn không đáp lại liền biết điều cắt đứt liên hệ.
Bạch Chiến: “...”
Một cơ hội tốt lại cứ như vậy bị lãng phí, anh ta còn chưa kịp nói cho Hàn Sương biết mình là Đại Bạch nữa.
Không đúng, không thể nói cho cô ấy biết chuyện đó.
Nếu để cô ấy biết được, đường đường là một thần thú như anh ta lại biến thành một con hồ ly nhỏ bị cô ấy vân vê chà đạp như vậy, còn không phải bị cười chết. Đến lúc đó thì anh ta biết giấu mặt vào đâu bây giờ?
Hàn Sương không hề biết gì về chuyện này. Cô chỉ cảm thấy thần thú không hề giống như trong tưởng tượng của mình, ngài ấy rất ôn hòa và dễ nói chuyện.
Trước kia, vì mụ đại vu lòng dạ hiểm độc đó mà cô từng oán trách thần thú, bây giờ suy nghĩ lại thì mới thấy, thần thú cũng không thể giờ giờ khắc khắc đều nhìn chằm chằm hạ giới. Nói không chừng là ngài ấy nhất thời sơ sót. Dù sao thì thái độ của ngài đối với mình cũng rất tốt.
Chuyện về ao thần thú, ngài ấy cũng đã đáp ứng rất dứt khoát.
Trái tim của Hàn Sương dần ổn định lại, trên mặt cũng xuất hiện ý cười.