Khi tộc trưởng nhìn thấy cô tươi cười thoải mái như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn. Nhìn dáng vẻ đó của cô, nhất định là thần thú đã đáp lại. Rất tốt, rất tốt.
Ông ta chậm rãi đi lên tế đàn và đứng sóng vai với Hàn Sương. Mỗi người đều chắp tay hướng lòng bàn tay về phía mình, đồng thời nhắm mắt lại và ngâm xướng thần chú một lần nữa để kết thúc nghi lễ tế tự.
Lúc hai người muốn đứng dậy, trên bầu trời xuất hiện một đạo ánh sáng. Toàn bộ tộc nhân đều ngẩng đầu lên và chứng kiến một cảnh tượng đời này khó quên.
Bảy dải ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, chậm rãi phủ xuống đầu Hàn Sương. Hào quang của bảy dải ánh sáng khiến Hàn Sương trông giống như tiên nữ trên trời.
Ánh hào quang sáng ngời chia làm hai nửa, một nửa ngưng tụ thành một viên quang châu, chui vào mi tâm của Hàn Sương và để lại một ấn ký hồ ly nho nhỏ.
Một nửa còn lại từ trên người cô trượt xuống và chui vào lòng đất.
Tất cả mọi người đều choáng váng, người nào người nấy đều chưa kịp hoàn hồn.
Mãi đến khi mặt đất bỗng nhiên chấn động.
Dư âm của lần động đất trước vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ, tất cả mọi người đều không còn tâm trạng chú ý đến vầng sáng ở trên đầu Hàn Sương rốt cuộc là chuyện gì, chỉ lo lôi kéo người nhà của mình chạy trốn.
Bọn họ cho rằng hòn đảo này cũng là một ngọn núi lửa.
Vẫn là tộc trưởng lấy lại phản ứng trước tiên, và gọi các tộc nhân trở về.
“Mọi người nhìn kìa!”
Sự ngạc nhiên vui mừng trong giọng nói của ông ta quá ư rõ ràng, không hề giống với dáng vẻ lúc gặp tai họa chút nào. Trái tim hoảng loạn của các tộc nhân thoáng yên tĩnh lại, mọi người nghe lời quay đầu nhìn lại.
Trong không gian lập tức vang lên từng đợt âm thanh hút khí.
Ngay tại một vị trí cách tế đàn không xa, một vòng sáng nho nhỏ càng ngày càng biến lớn. Mà mặt đất bên trong vòng sáng nhanh chóng biến thành một ao nước đen như mực.
“Là ao thần thú!”
Không biết là ai hô lên một tiếng này, tất cả cả tộc nhân đều hưng phấn reo hò theo.
“Ao thần thú! Ao thần thú!”
Đây là lần đầu tiên các tộc nhân mỉm cười rực rỡ như vậy kể từ khi núi lửa phun trào.
Ngay cả Hàn Lộ cũng bị bầu không khí hân hoan này lây nhiễm, cô cũng hưởng ứng mọi người và hò reo rất rất lâu.
Mỗi lần vòng sáng đó mở rộng một vòng, ánh sáng sẽ theo đó tối đi một vòng, mãi cho đến khi toàn bộ ánh sáng đều rút đi, một cái ao thần thú y hệt ao thần thú lúc trước dần dần hoàn chỉnh.
Hàn Sương kích động đến mức các ngón tay đều run lên.
Ô ô ô...
Thần thú thật sự quá tốt, vậy mà cho cô mặt mũi lớn như vậy!
Sau lần này, những tộc nhân vốn ôm tâm lý không phục cũng không còn dị nghị gì nữa.
Hàn Lộ cũng thấy vui thay chị gái nhà mình, chẳng qua...
Cô nhân lúc hỗn loạn đi đến bên cạnh Hàn Sương, duỗi tay ra chạm nhẹ vào ấn ký hồ ly ở mi tâm của chị gái nhà mình.
“Chị à, chị có cảm thấy trên người có chỗ nào không đúng hay không?”
“Không có, không có a, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Hàn Sương vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng khi ao thần thú đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đối với vấn đề của em gái thì giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chẳng hiểu gì cả.
“Chị à, bảy dải ánh sáng từ trên trời giáng xuống lúc nãy đã chia làm hai nửa, một nửa đã chui vào mi tâm của chị, một nửa biến thành ao thần thú. Bây giờ trên trán của chị có thêm một ấn ký hình hồ ly. Chị thật sự không có cảm giác nào khác thường sao?”
Hàn Lộ lo lắng chị gái bị người khác khống chế.
Hàn Sương nghe thấy hai chữ hồ ly thì mờ mịt một lúc, đưa tay sờ lên trán mình. Nhưng cô ấy chẳng sờ được thứ gì. Không hiểu sao lại nhớ đến Đại Bạch.
Con hồ ly thối đó chắc chắn đã lên trời làm thần tiên rồi, có lẽ cũng không còn nhớ đến người suốt ngày ức hiếp nó như cô nữa.
“Chị ơi?”
“A? Không có gì! Chị cảm thấy trên người không có vấn đề gì hết, chỉ là đầu óc trở nên thông suốt rất nhiều. Hẳn là chuyện tốt.”
Chị gái đã nói vậy thì Hàn Lộ cũng không băn khoăn nữa. Thần thú chính là Đại Bạch, hẳn là anh ta sẽ không làm hại chị gái.
Nếu anh ta thật sự can đảm có ý đồ xấu, đến lúc đó cô sẽ bảo A Sí về trời giúp cô và chị ấy đánh cho anh ta một trận nên thân.