Dương Sí cũng không nói nhảm với cô nữa, trực tiếp ôm người trở về căn nhà gỗ nhỏ.
“Không được! A Sí, chúng ta vẫn còn chưa ăn tối!”
“Bụng của em vẫn chưa xẹp đi chút nào, còn chưa đói mà.”
“Nhưng mà…Ôi… trong nồi…”
“Đừng lo lắng về chuyện đó, nếu cháy, ngày mai anh sẽ làm cho em một cái nồi mới. Chỉ cần tập trung vào chuyện …”
Trong phòng dần dần bắt đầu vang lên mấy âm thanh kỳ quái.
Tiểu Tuyết không hiểu chuyện gì, còn đi đi lại hai lần trước cửa. Cuối cùng, nó vẫn không thể đẩy được cửa ra, chỉ có thể hậm hực ngồi một bên bờ cát, ngơ ngác nhìn thức ăn trong nồi đang vẫn đang được nấu.
Bởi vì không được bỏ thêm củi nên ngọn lửa trên bếp bắt đầu nhỏ dần cho đến khi tắt hoàn toàn. Trong chiếc nồi trên bếp đang nấu món canh cá, nhưng nước canh cũng đã cạn mất phân nửa, để lộ ra một đống cá trắng.
Nó cảm thấy có chút đói bụng.
Nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Nếu có ăn một chút thì cũng không sao phải không?
Dù sao hai người họ đang ở trong nhà thì có lẽ còn rất lâu nữa mới đi ra ngoài. Nghĩ vậy, Tiểu Tuyết đã không khách khí mà ăn hết sạch sành sanh cá trong nồi canh.
Đến lúc nửa đêm, Dương Sí ra khỏi nhà, nhìn thấy trong nồi chỉ còn lại toàn là xương cá, bất lực thở dài, liền cầm lấy cái nồi đặt xuống bên cạnh cái ổ của Tiểu Tuyết, làm chén cơm cho nó.
Còn về phần cô vợ nhỏ trong phòng ăn cái gì… Anh liền đi luộc cho cô mấy quả trứng gà, bây giờ nếu ra biển kiếm thức ăn mang về nấu thì không chừng cô ấy đã lăn ra ngủ say rồi.
Dương Sí động tác rất nhanh, không bao lâu đã nhóm lên được một đống lửa, đem trứng gà bỏ vào trong một cái nồi để luộc. Chỉ vài phút sau, Hàn Lộ đã được phục vụ món trứng luộc nóng hôi hổi.
Cô vốn đã mệt mỏi đến không chịu được, nhưng sau khi ăn trứng gà luộc thì cô lại không thể ngủ được. Hai người liền nằm trên giường nói chuyện với nhau.
Dương Sí đang nghĩ không biết phải nói thế nào về dự đinh đi đến tộc Đại Hùng của mình.
Anh biết cô vợ nhỏ này của anh trong đầu biết được rất nhiều chuyện kỳ quái, tuyệt đối không phải là người của thời đại này. Tiểu giới nơi cô ấy ở trước đây hẳn là tương đối hiện đại, nên cô ấy có lẽ cũng đã từng được ăn cơm.
Ai đã từng được ăn cơm thì rất khó có thể quên được, nhất là trong thời đại thiếu thốn thức ăn như bây giờ, mỗi ngày đều phải ăn thịt sống hải sản để no bụng, thật sự khiến cho con người ta không khỏi nhớ lại những tháng ngày đã từng được ăn cơm trước kia.
Thật đáng tiếc là ở dưới trần gian không có gạo thần.
Dương Sí mím chặt môi, cố đè nén tâm trạng bồn chồn trong lòng lúc này. Lần trước khi anh đi tìm bông hoa nước mắt mỹ nhân, chuyện anh đã gặp được người của tộc Đại Hùng, kể cả cha của anh, đều đã kể cho cô vợ nhỏ nghe.
Hàn Lộ cũng không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì về người cha đột nhiên xuất hiện của anh, cái này dù sao cũng là việc riêng của mẹ Cáp Nhĩ. Cô chỉ cảm thấy có hứng thú với thứ gọi là gạo của tộc Đại Hùng.
“A Sí, anh nói muốn đi đến tộc Đại Hùng một chuyến để trao đổi thức ăn với bọn họ phải không? Vậy anh lấy cái gì để đổi?”
…
Dương Sí im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời với dáng vẻ thiếu tự tin.
“Cầm muối đi đến đó đổi thử xem thế nào.”