“Muối sao?”
Hàn Lộ nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
Trước đó khi nghe A Sí nói về tộc Đại Hùng, cô hiểu được trong tộc đó có một người xuyên không. Gạo, lúa mỳ và khoai lang đều trồng ra được, thì không có lý do gì mà họ không thể làm ra được muối.
Cô đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra, Dương Sí gật đầu nói: “Đúng vậy, anh vẫn chưa xác định được việc đó. Đó chính là lý do anh muốn đến đó một chuyến để thăm dò trước. Nếu chúng ta muốn mang những thứ ở đây đến đó trao đổi với bọn họ, thì hải sản cũng là một sự lựa chọn không phải là tệ. Nhưng cũng chỉ có thể tiến hành việc trao đổi này trong khoảng chỉ một hai tháng. Bởi nếu thời tiết ấm lên thì việc này rất khó có thể thực hiện được.”
Ngay sau khi thời tiết ấm dần lên, tất cả các loại hải sản sẽ không thể để lâu được. Hơn nữa thời gian vận chuyển đến tộc Đại Hùng cũng không phải là ngắn, nói không chừng lúc đến được tộc Đại Hùng thì những đồ hải sản đó cũng đã hỏng hết, không thể ăn được nữa.
Khi trao đổi buôn bán, quan trọng nhất là phải trung thực uy tín, không thể đi lừa gạt người khác bằng những thứ tôm cá đã bị hư thối, không còn tươi ngon. Vì vậy, nếu muốn đi theo con đường kinh doanh hải sản tươi sống thì chỉ có thể thực hiện trong một tháng này mà thôi.
Hàn Lộ nghe ra cũng chưa hiểu lắm.
“Cuộc sống của chúng ta ở đây rất tốt, không đến mức phải tốn nhiều nhân lực vật lực đi xa như vậy để làm giao dịch với tộc Đại Hùng mới phải chứ?”
“Cuộc sống của chúng ta rất tốt, nhưng các tộc nhân thì chưa chắc…”
Dương Sí cười khổ một tiếng, ôm chặt cô hơn một chút nữa.
“Chuyện trước đây con mồi mà tộc Bạch Hổ săn được mang về bị nhiễm bệnh dịch em có biết không?”
Hàn Lộ gật đầu.
“Khương Khương có nói cho em biết, nhưng người trong tộc của anh cũng không ăn, hình như toàn bộ đều đem chôn thì phải. Sau này cũng không nghe Khương Khương nói là có ai bị nhiễm bệnh.”
“Con người không bị nhiễm bệnh, nhưng phần lớn các con thú đều bị nhiễm bệnh. Bên ngoài tộc Bạch Hổ bây giờ phần lớn là xác chết của những con thú, một con bị nhiễm bệnh thì lây cho cả một đám, hiện tại trong rừng hầu như không nhìn thấy có con thú nào có thể săn được. Nếu như có thì chỉ là mấy con thú non mà thôi. Đã lâu lắm rồi tộc nhân không được ăn thịt. Gạo của tộc Đại Hùng thì không nói đến, nhưng mà khoai lang khoai tây kia, đến lúc đổi về được thì chúng ta sẽ tự trồng thử xem, nếu như may mắn trồng ra được thì cũng coi như có thêm được một tầng bảo đảm.”
Dương Sí dừng lại một lúc rồi đột nhiên hướng về Hàn Lộ nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn em đã dạy cho những giống cái trong tộc cách tìm bắt các loại hải sản. Nếu không phải là dựa vào những loại hải sản mà mọi người tìm bắt được trên biển, tộc Bạch Hổ có lẽ đã cạn kiệt nguồn thức ăn từ lâu lắm rồi.”
“Nghiêm trọng như vậy sao…”
Hàn Lộ nghe xong, trong lòng cũng nặng trịch theo.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng A Sí đã chết nên cũng không quá quan tâm đến những việc xảy ta trong tộc Bạch Hổ, nếu không phải là do sau đó Hợp Khương nói cho cô biết thì có lẽ cô cũng không biết được tộc Bạch Hổ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô cũng không biết được tộc Bạch Hổ đã từng gặp phải nguy cơ cắt đứt nguồn thức ăn nghiêm trọng như vậy. Lúc ấy khi nghe Hợp Khương nói về chuyện đó, thời gian khó khăn nhất của bọn họ cũng gần như đã qua.
Nhưng cho dù có biết thì cô cũng không có cách nào giúp được bọn họ. Bởi lúc đó mắt của cô cũng không nhìn thấy được gì, cho dù cô muốn giúp mọi người cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
“Vậy anh định lúc nào sẽ đi đến tộc Đại Hùng? Em cũng muốn đi cùng anh…”
Khó khăn lắm hai người bọn họ mới có được những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, Hàn Lộ không muốn rời xa anh thêm một lần nào nữa.
Dương Sí im lặng không trả lời. Thực sự là trong lòng anh cũng rất muốn đưa cô vợ nhỏ của mình đi cùng, thế nhưng là trên đường đến đó phải trải qua bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, còn có thể bị thú rừng tấn công. Làm sao anh nỡ đưa cô vợ nhỏ của mình theo cùng để rồi phải chịu nhiều vất vả như vậy.
“Anh vẫn chưa quyết định ngày nào sẽ đi đến đó, nhưng cho dù thế nào chúng ta cũng phải làm cho xong cái nhà này đã rồi mới tính đến chuyện đó.”
Hàn Lộ lập tức nở nụ cười.