Tính toán thời gian, có lẽ cô đã mang thai lúc còn ở trên đảo, chưa quay trở lại tộc Giao Nhân.
Vừa nghĩ đến việc mình đang có một đứa con trong bụng, nụ cười trên khóe miệng của Hàn Lộ càng lúc càng tươi hơn, lúc này cô cũng không còn quan tâm đến cơn đau âm ỉ trong bụng nữa.
Ốm nghén là điều mà hầu hết phụ nữ mang thai đều gặp phải. Cô có chút phản ứng cũng là chuyện bình thường.
Hàn Lục sờ sờ bụng, mừng rỡ hồi lâu, cho đến khi bụng kêu ầm lên mới định thần lại. Liếc mắt nhìn thấy Tiểu Tuyết đang ngồi ở phía đằng xa kia, nhớ lại lúc nãy bởi vì mình ở quá gần nó nên đã bị nôn ói như vậy. Chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
“Tiểu Tuyết, xem tao không thể ngủ cùng với mày được rồi.”
Tiểu Tuyết ngoan ngoãn gật đầu và đi đến nằm trong một góc phòng. Dù sao nó cũng không sợ lạnh nên cũng không quá khó khăn trong việc lựa chọn chỗ ngủ, ngủ chỗ nào cũng được.
Thấy nó ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Hàn Lộ rất yên tâm, ra khỏi giường và đi tìm đồ để quét dọn, còn mang đến thêm một bình cát lớn.
Mấy thứ cô vừa mới nôn ra muốn quét dọn cũng rất ghê tởm, rắc cát lên rồi quét lại dễ hơn nhiều. Sau khi quét dọn sạch sẽ, dùng khăn lau thật sạch, sàn nhà lại trơn bóng như mới.
“Đói quá đi…”
Có phải đứa bé trong bụng cô cũng đã đói rồi không?
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà Hàn Lộ lúc này đột nhiên cảm thấy rất đói. Sau khi dọn dẹp xong, cô liền đi nhanh đến phòng bếp của căn nhà mới xây.
Phòng bếp được xây dựa vào tường sân, một gian phòng rộng với chiếc bếp nấu theo kiểu nông thôn ở thời hiện đại, tất cả đều làm theo ý tưởng riêng của cô.
Trên chiếc bếp đó có thể nấu một lúc hai chiếc nồi lớn và một chiếc nồi nhỏ.
Nồi nhỏ chủ yếu dùng để đun nước, đặt phía sau hai chiếc nồi lớn. Bình thường, khi cô nấu canh xào rau gì đó, hơi nóng sẽ truyền sang nồi nhỏ để đun nước.
Cái bếp này là do cô thiết kế, sau đó Dương Sí đã dùng Xích Diễm để cắt tảng đá lớn thành những viên đá nhỏ để làm ra một chiếc bếp lò như vậy. Bọn họ còn làm một ống khói thông ra thẳng ngoài tường, mỗi lần nấu nướng không còn sợ bị hun khói nữa, cũng không thua kém chiếc bếp lò ở nông thôn thời hiện đại là bao.
Tất nhiên, điều mà Hàn Lộ hài lòng nhất chính là chiếc tủ gỗ đứng sát tường. Nó được Hợp Thụ tự tay làm ra, dùng để cất giữ nhiều thứ đồ dùng khác nhau của cô.
Bát đũa bằng trúc, bát đá, đĩa đá và các loại chén, đĩa, cũng như các nguyên liệu thực phẩm khô khác.
Đêm hôm khuya khoắt, cô cũng không định nấu các món ăn quá phức tạp, chỉ đơn giản là lấy ra hai quả trứng gà, nhóm lửa làm một chén canh trứng.
Một chén canh trứng mềm mềm nóng hổi vừa xuống đến bụng, ngay lập tức đã làm dịu cơn đau thắt trong bụng.
Chao ôi…
Đáng tiếc là A Sí đã đi rồi, không thể biết tin mình mang thai trước tiên. Nếu anh còn ở nhà, có lẽ anh sẽ vui sướng đến phát điên mất thôi.
Hàn Lộ nhìn lên bầu trời và nghĩ đến người đàn ông đã đi xa nhà, niềm vui của cô bỗng chốc cũng bị cuốn trôi đi rất nhiều.
Quên đi, đi ngủ thôi, cái tên vô tâm kia, đợi anh ấy trở về sẽ hù cho anh ấy một trận chết khiếp mới được.
Một đêm ngủ thật ngon.
Sáng hôm sau, trời chỉ vừa mới sáng thì Hàn Lộ đã rời khỏi giường.
Cô định nấu món canh cá cho buổi sáng, kết quả đang lúc cạo vảy cá, cô liền bị nôn.
Sau khi ngủ một đêm, những thức ăn trong bụng cô hầu như đã được tiêu hóa hết sạch, tất cả những gì cô nôn ra bây giờ chỉ toàn là nước mật đắng, cô mệt gần như không thở được.
Tối hôm qua cô bị nôn là do không ngửi được mùi trên người Tiểu Tuyết, nhưng tại sao bây giờ ngay cả mùi cá cô cũng không thể chịu được vậy?
Những người phụ nữ trong tộc Giao Nhân mang thai, cũng chưa từng thấy ai lại không ăn được cá!
Dù sao thì hải sản là món ăn chính của những người trong tộc Giao Nhân nên Hàn Lộ còn tưởng rằng cô sẽ không phản ứng với nó.
Thật sự là thất sách rồi…
Hàn Lộ nôn nhiều đến mức bủn rủn chân tay, cuối cùng đành phải đi luộc hai quả trứng để lấp đầy bụng.
Cá không ăn được, mấy con ngao biển sò biển và cả tôm có lẽ cũng khó có thể nuốt trôi được. Cua thì càng không cần phải nói, ai cũng biết phụ nữ mang thai không thể ăn cua.
Hàn Lộ cảm thấy có chút đau đầu về chuyện ăn uống này.