Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 436 - Chương 436. Mang Thai 3

Chương 436. Mang thai 3 Chương 436. Mang thai 3

Đương nhiên bọn họ liên tục từ chối và không chịu nhận lấy.

“Chúng tôi đều là tự nguyện lên đảo giúp đỡ và không cần phải trả công như vậy. Hàn Lộ, trước kia cô đã giúp cho tộc chúng tôi rất nhiều việc, những công việc này đối với chúng tôi không phải là quá nặng nhọc vất vả gì, cũng chỉ là những việc bình thường thôi.”

Trong lòng Hàn Lộ cảm thấy thật ấp áp, cảm giác có thể nhận lại được sự báo đáp sau bao cố gắng của bản thân mình quả thật là một điều vô cùng tuyệt vời.

Cô bảo Tiểu Tuyết ngăn lại không cho mọi người đi, chính mình thì nghiêm túc nói lời cảm ơn họ.

“Tôi thực sự cảm ơn tất cả mọi người đã không quản ngại vất vả đến hòn đảo này để giúp tôi và Dương Sí làm nhà trong suốt những ngày qua. Vì mọi người đã không muốn nhận thù lao, nên mấy thứ này coi như là tấm lòng của tôi, mọi người nhất định phải nhận lấy!”

Một mẻ lưới to thật nhiều tôm cá và các loại hải sản khác, đối với tình trạng đang khan hiếm thức ăn của tộc Bạch Hổ mà nói, thực sự là một lượng thức ăn không nhỏ.

Thấy mọi người ai cũng không dám nhận, Hàn Lộ không còn cách nào khác đành phải vô lại nói: “Mấy con cá này tôi đã bắt lên rồi, cũng đã chết rất nhiều, một mình tôi ở đây làm sao ăn hết được. Nếu như mọi người không giúp tôi phân chia hết chỗ cá này, để lại đây sẽ làm thối cả đảo.”

Những người đàn ông trong tộc anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng họ cũng đã gật đầu nhận lấy. Lúc đó họ không nghĩ được rằng, nếu muốn để những con tôm con cá này được sống thì chỉ cần thả chúng lại xuống biển.

Một mẻ lưới lớn chứa đầy những con cá con tôm được những người đàn ông này kéo đi.

Trong không khí xung quanh đây vẫn còn nguyên mùi tanh của một lưới cá tôm vừa rồi, vừa ngửi đã sinh ra cảm giác buồn nôn.

Hàn Lộ bây giờ cũng không có việc gì để làm, hiện tai toàn bộ đầu óc cô đều đang để ở chỗ căn nhà vừa được xây dựng xong. Hôm nay, toàn bộ khuôn viên ngôi nhà, sân bãi đều được những người đàn ông trong tộc giúp đỡ thu dọn vô cùng sạch sẽ, nhưng vẫn còn sót lại một lớp bụi mỏng, muốn vào ở thì phải lau sạch mới được.

Cô dự định sẽ chuyển vào ngôi nhà mới ở trong tối hôm nay.

Hai ngôi nhà gỗ bên bờ biển sẽ được dùng để chứa một số đồ lặt vặt hay những thứ đồ ít sử dụng.

“Tiểu Tuyết! Đi thôi, chúng ta cùng dọn đến nhà mới!”

“Gầm!”

Cả hai chủ và tớ đều có vẻ rất phấn khích, sau khi vào đến nhà liền đi thẳng lên lầu hai của ngôi nhà.

Tầng hai của ngôi nhà là một tầng có kết cấu bằng gỗ, nhưng vì tường làm bằng những tảng đá nặng, cho nên những âm thanh kẽo cà kẽo kẹt phát ra chỉ là rất nhỏ, không đáng kể.

Đi hết cầu thang là sẽ đến một hành lang dài, lan can của dãy hành lang này cũng được làm rất cao, nên sau này dù có con nhỏ thì cũng không sợ đứa trẻ bị rơi xuống dưới.

Có hai phòng trống ở phía hành lang bên tay trái, hiện tại phòng vẫn chưa có cửa, cái này phải đợi A Sí trở về mới có thể làm tiếp được.

Hàn Lộ dự định ở chỗ này, tạm thời sẽ treo một tấm rèm cửa bằng ốc biển.

Còn những đồ trang trí trong ngôi nhà, cứ có thời gian rảnh sẽ làm từ từ, không có gì phải vội. Dù sao thì hiện tại cô cũng có rất nhiều thời gian. Trước mắt sẽ ở lại đây đêm nay.

Cô lấy chiếc đệm cỏ và chiếc chăn vừa mới mang tới trải lên giường, gọi Tiểu Tuyết cùng lên đó nằm.

Trên hòn đảo này rất hoang vắng và hiu quạnh, nếu Tiểu Tuyết không ở bên cạnh cô suốt thời gian qua thì có lẽ cô đã chết vì cô đơn. Hơn nữa trời lạnh như vậy, có một tiểu gia hỏa ấm áp ngủ ở bên cạnh, vừa an toàn lại vừa dễ chịu.

Khi Tiểu Tuyết nghe Hàn Lộ gọi liền ba chân bốn cẳng chạy đến, vọt vào trong vòng tay Hàn Lộ vui đùa ầm ĩ. Một mùi tanh của con hổ xộc thẳng vào mũi cô, thật ra mùi đó cũng không phải là quá nồng, dù sao thì Tiểu Tuyết cũng thường xuyên xuống nước nên cũng không phải là quá bẩn. Nhưng Hàn Lộ cảm thấy không chịu được khi ngửi thấy mùi đó, cảm giác buồn nôn kéo dài suốt cả ngày khiến cô không thể nhịn lại được nữa.

“Ọe ọe…”

Nôn đến mức trời đất tối sầm.

Cô chỉ cảm thấy mình sắp ói ra cả mật xanh mật vàng, nhìn thấy Tiểu Tuyết lại gần, cô xua tay nói: “Đừng, đừng, Tiểu Tuyết, mày hãy tránh xa tao ra một chút.”

Tiểu Tuyết mở to đôi mắt ngây thơ và vô tội, nó ngoan ngoãn nghe lời cô và lùi ra đến tận cửa.

Hàn Lộ lau lau khóe miệng rồi đứng dậy, có chút sững sờ xoa xoa lên bụng mình. Cô đại khái đoán được là mình đang mang thai và Tiểu Tuyết chính là chìa khóa dẫn đến phản ứng nôn mửa của cô.

Mang thai ư….

Bình Luận (0)
Comment