Dương Sí bình tĩnh lại, bước đến ngay cửa sơn động lớn tiếng gọi Đại Hà.
“Đại Hà!”
“Hả! Là Dương Sí hả!”
Giọng nói ngạc nhiên của Đại Hà khiến cho những người khác cũng chạy theo ra ngoài. Nhìn thấy Dương Sí, liền đưa tay đấm anh một cái.
“Anh được đấy, còn nhớ đến tìm tôi nữa à. Trước đó lúc làm nhà, anh cũng chẳng cho tôi đi cùng nữa.”
Trước đó khi Đại Hà và Tiểu Bạch nghe tin Dương Sí sẽ xây một ngôi nhà trên đảo và muốn nhờ một số người trong tộc đến giúp đỡ, cả hai vợ chồng cũng đến báo danh nhưng đã bị Dương Sí từ chối.
Không cần phải nói ra lý do, vì lúc mấy đứa trẻ nhà anh ta cũng chỉ mới được vài tháng tuổi, sẽ rất vất vả nếu chỉ có một mình Tiểu Bạch ở nhà chăm con. Vừa lúc những người đàn ông trong tộc cũng không phải ra ngoài đi săn thú, anh ta thời gian ở nhà giúp đỡ Tiểu Bạch cũng tốt.
“Nếu anh đi lên đảo thì toàn bộ việc chăm sóc đứa trẻ đều giao lại hết cho Tiểu Bạch à? Anh không đau lòng cho cô ấy sao?”
Dương Sí khoác vai Đại Hà, kéo anh ta sang một bên.
“Hôm nay tôi đến đây tìm anh là muốn nhờ anh một việc. Mấy ngày nữa tôi muốn đi đến một nơi cách xa nơi này, cứ năm ngày một lần nhờ anh chuyển hai mươi cây trúc lên đảo giao cho Tiểu Lộ.”
“Đi ra ngoài sao? Là đi đâu vậy?”
Đại Hà trong lòng cũng rục rịch, anh ta cũng đã quen với việc chạy quanh mấy khu rừng, suốt mấy tháng nay chỉ quanh quẩn ở trong tộc cũng đã thấy nhàm chán quá rồi.
Nhưng Dương Sí không nghĩ sẽ kêu anh ta đi cùng, một là bởi vì anh ta con nhiều và còn rất nhỏ, hai là con còn nhỏ và con nhiều.
Vốn dĩ trong tộc lúc này đã thiếu thức ăn, nếu để anh ta đi theo, một mình Tiểu Bạch phải vừa trông coi những đứa con nhỏ lại vừa phải tìm kiếm thức ăn cho bọn chúng, đến lúc đó chắc chắn sẽ cả mấy mẹ con sẽ bị chết đói.
Chuyện này trái với ý định ban đầu của anh ấy.
Đại Hà vừa nhìn thấy sắc mặt của anh, liền biết rõ mình không có cửa đi theo, cũng không rối rắm nữa, lập tức đồng ý với việc mà Dương Sí nhờ cậy.
Dương Sí còn vội vàng muốn đi tìm thêm một số người có thể đi cùng anh nên không nói chuyện với anh ta nữa, quay đầu đi tìm mấy người Tiểu Sơn.
Anh tìm chủ yếu là những người vẫn chưa có người lữ, sau đó là những người có kinh nghiệm ra ngoài đi săn. Họ đều là những người bạn từ nhỏ đã cùng anh săn bắn ở chốn núi rừng này.
Nghe nói anh muốn người đi đến tộc Đại Hùng, trên đường đi còn có thể săn được con mồi mang về nên tất cả mọi người đều đồng ý đi ngay mà không chút do dự.
Những người đàn ông trong tộc Bạch Hổ không bao giờ sợ nguy hiểm, bọn họ luôn cố gắng vượt qua những khó khăn tiến về phía trước.
Dương Sí đã tìm được mười người cùng anh đi đến tộc Đại Hùng, lại kéo một bó trúc lớn lên đảo.
Anh vốn muốn xây một tòa lầu bằng trúc cho cô vợ nhỏ của mình, những ngày mùa hè, ở trong ngôi nhà bằng trúc rất mát mẻ dễ chịu. Tuy nhiên, dựng một ngôi lầu trúc phức tạp hơn nhiều so với xây ngồi nhà bằng đá và nhà gỗ, những người trong tộc hầu như không biết cách làm, nếu chỉ dựa vào một mình anh thì có lẽ một tháng cũng không thể làm xong được. Cho nên anh đành gác lại ý tưởng ngôi lầu trúc này.
Những cây trúc này sau khi được vận chuyển lên đảo sẽ làm hàng rào và làm sàn nhà.
Dương Sí đến đi đều rất vội vàng, sau khi quay về nói rõ mọi chuyện với cô vợ nhỏ, dự định hai ngày sau đó lại lên đường.
Hàn Lộ ra biển thả lưới và mang về một lưới khoảng chừng một trăm con cá, sau đó cô lại nấu thêm được hai ống trúc muối nữa.
Hàn Lộ phải ở lại trên đảo một mình, cô cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là không nớ xa cách nhau lâu như vậy, cũng lo lắng anh gặp chuyện gì đó nguy hiểm trên đường đi.
Tuy nhiên, anh cũng đã đi rồi, Hàn Lộ cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện ở trong lòng, mong rằng anh sẽ có một chuyến đi bình an.
Mặc dù Dương Sí đã rời đi nhưng những người trong tộc Bạch Hổ vẫn lên đảo phụ giúp những công việc còn dang dở. Thiết kế của ngôi nhà này Hàn Lộ đã nắm rất rõ nên bây giờ cô có thể hướng dẫn được cho mọi người tiếp tục làm việc. Những người đàn ông trong tộc đều nghe theo lời cô, cô nói làm thế nào liền làm theo như thế ấy. Ngôi nhà vốn còn cần hơn nửa tháng nữa mới có thể xây xong được, dưới sự theo dõi và hướng dẫn của cô, chỉ cần chưa đến mười hai ngày đã xây xong.
Ngày cuối cùng, khi những người đàn ông trong tộc đến hòn đảo để giúp thu dọn những thân cây gỗ và những tảng đá rồi chuẩn bị quay về, Hàn Lộ đã gọi mọi người lại. Cô dẫn tất cả mọi người đến bờ biển, kéo lên một lưới lớn đầy tôm cá và các loại hải sản, bảo mọi người mang về trong tộc.