Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434. Mang Thai 1

Chương 434. Mang thai 1 Chương 434. Mang thai 1

“Anh nếm thử một chút đi!”

Dương Sí lừa Đại Sơn nếm thử một ngụm.

“Ôi chao! A Sí, đây là thứ gì vậy?”

Đại Sơn lè lưỡi, vội vàng đi tìm uống một ngụm nước, phải một lúc sau anh ta mới hoàn hồn lại. Cái vị kia quả thật phải làm cho anh ta phải hoài nghi nhân sinh, đến bây giờ đầu lưỡi anh ta vẫn còn thi thoảng vị đắng. Cảm giác giống như là đang uống một cốc nước biển lớn vậy.

“Thứ này thật không ngon gì cả, anh lấy thứ này để làm gì?”

Dương Sí chậm rãi đậy nắp ống trúc lại và nói: “Đương nhiên là tôi định dùng nó để đổi lấy những thứ khác.”

Đại Sơn: ???

“Anh đang nói nghiêm túc đấy chứ?”

Một thứ khó ăn như thế này thì có ai cần đến chứ? Hơn nữa chỉ có một ít thế này thì có thể đổi được cái gì?

“Còn tùy vào vận may. Nếu may mắn thì có thể đổi được rất nhiều thức ăn mang về, còn nếu không may mắn thì chẳng đổi lấy được thứ gì, cho dù chỉ là một cọng cỏ.”

Đại Sơn: “…”

“Vậy anh đem nó đến đây tìm tôi để làm gì?”

“Tôi đến đây…. Là muốn nhờ anh hỗ trợ.”

Dương Sí không sợ đi một mình đến tộc Đại Hùng, nhưng nếu số muối này có thể đổi được một vài thứ thì một mình anh không thể mang về được. Hơn nữa, tộc Đại Hùng ngăn cách với bên này bởi một con sông nên những con mồi ở bên đó cũng không bị nhiễm bệnh, cho dù không thể đổi được đồ vật ở tộc Đại Hùng thì trên đường trở về cũng có thể tranh thủ săn một ít con mồi mang về.

Hơn một nửa số người trong tộc đã lâu lắm rồi vẫn chưa được ăn thịt thú rừng.

Đại Sơn cũng đang lo lắng về việc này.

Con mồi trên những cánh rừng gần đó cũng đã bị bắt gần hết, bọn họ cũng không thể đuổi tận giết tuyệt, cũng nên để những con thú trưởng thành, tiếp tục sinh sôi nảy nở thì sau này mới tiếp tục đi săn lại được.

Cho nên thời gian gần đây, thức ăn của mọi người trong tộc hầu như đều là hải sản, chỉ có những người đàn ông mới được phân một chút ít thịt thú rừng.

Mọi người trong tộc Bạch Hổ đã quen với việc ăn thịt sống, lần đầu tiên được ăn hải sản thơm ngon nên hầu như tất cả mọi người đều bị hải sản mê hoặc. Nhưng cho dù có ăn hải sản nhiều đến thế nào thì họ cũng vẫn nhớ tới thời gian được ăn thịt. Càng không ăn được thì lại càng muốn được ăn nó hơn.

Gần đây, có rất nhiều đứa trẻ trong tộc nhao nhao làm ầm ĩ đòi ăn thịt.

Mỗi lần Đại Sơn nghe thấy, mặt anh ta lại nóng bừng lên, anh ta vẫn luôn luôn hi vọng là mình có thể làm một chuyện gì đó để cải thiện tình trạng này trong tộc để chứng minh anh ta là một tộc trưởng không tệ chút nào.

Vì vậy, sau khi nghe Dương Sí giải thích cặn kẽ mọi việc, anh ta cũng bắt đầu động tâm.

“Anh muốn đi đến đó với bao nhiêu người?”

“Chí ít cũng phải mười người.”

Dương Sí không có gì phải khách khí, bởi anh và Đại Sơn đã là bạn lâu năm của nhau, cũng không phải bởi vì anh ta là tộc trưởng mà tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Đại Sơn đồng ý ngay không một chút do dự.

“Nếu là mười người, A Sí, anh cứ tự chọn lấy, chỉ cần bọn họ đồng ý đi là được.”

Được sự cho phép của anh ta, Dương Sí không cần bận tâm nữa, bắt tay ngay vào công việc. Sau khi ra khỏi sơn động của Đại Sơn, anh liền đi thẳng đến nhà của Đại Hà.

Vừa đến cửa sơn động, anh đã nghe được những tiếng bập bẹ bú sữa của đứa trẻ bên trong khiến trái tim anh như bị tan chảy. Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nếu sau này Tiểu Lộ sinh cho mình một đứa con thì không biết sẽ đáng yêu đến cỡ nào.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cho toàn thân anh run lên vì phấn khích.

Nhưng cũng chỉ là sự phấn khích trong chốc lát, rồi sau đó cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Mặc dù bây giờ anh đang sống trong thân thể của một người phàm trần, nhưng thần hồn của anh đã được thức tỉnh, huyết mạch thần quân cũng đã thẩm thấu toàn thân. Theo lệ thường mà nói, việc sinh được một đứa bé là một điều quá khó khăn.

Khi ở trên trời, cha mẹ anh sau khi thành hơn cũng gần mười ngàn năm sau mới sinh được một mình anh.

Vậy nên…

Trong cái phương tiểu giới này, có lẽ anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy đứa con của mình được sinh ra.

Bình Luận (0)
Comment