Hàn Lộ vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục đun thêm hai nồi nữa, trước tiên đun lửa to sau đó chỉnh lửa lại nhỏ dần, khi nước gần cạn và các tinh thể muối dưới đáy nồi sắp tan ra, cô liền múc thêm một ít nước biển cho vào đó để trung hòa.
Bằng cách này, sau một vài lần, các tinh thể muối ở đáy nồi bắt đầu chuyển sang màu trắng hơn một chút. Cô cũng dần dần hiểu ra được cách làm.
Dương Sí sau khi làm xong việc liền đi đến đó, nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình như sắp biến thành một con mèo hoa!
Canh giữ ở bên cạnh bếp lửa, mũi đều bị lấm lem thành màu xám đen.
Làm cho người ta nhìn vào thật sự vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
“A Sí, anh nhanh lại đây xem này!”
Mắt thấy muối trong nồi đã sắp thành hình, Hàn Lộ vô cùng kích động. Có lẽ nồi này là nồi tốt nhất mà cô đã nấu được trong buổi sáng nay.
Dương Sí rất nể mặt sải bước tiến về phía cô, cùng cô nhìn chằm chằm vào cái nồi đá đang bốc khói nghi ngút.
Nước trong nồi ngày một cạn dần, lớp muối biển dưới đáy nồi càng lúc cũng càng lộ rõ ra. Hàn Lộ nhanh chóng dập lửa tạm thời rồi bảo người đàn ông của mình mang chiếc nồi đá để vào chỗ có bóng râm.
Lúc này đáy nồi vẫn còn bốc khói nghi ngút, đã nhìn thấy lớp muối biển thấp thoáng dưới đáy nồi. Nó có màu trắng xám. Tuyệt đối tốt hơn mấy nồi than đen trước đó.
“Ha ha, thế nào?”
Hàn Lộ vỗ vỗ vào chiếc nồi đá giống như giành công, trong mắt cô hiện rõ lên sự mừng rỡ khác thường. Dương Sí ôm chầm lấy cô, cùng với lời khen là một trận mưa những nụ hôn trút xuống.
Lúc này không có ai làm phiền bọn họ, nhưng….
Ở bên cạnh đang có một con Tiểu Tuyết ngồi đó, vô cùng không thức thời.
Nó có vẻ rất tò mò về động tác của hai người, nhìn một cách rất chăm chú. Bị nó nhìn như vậy, Hàn Lộ đâu còn ý tứ thân thiết gì nữa. Dương Sí tức đến mức muốn mang nó ném đi thật xa.
Không được, sau khi làm xong những công việc này, nhất định phải tìm cho nó một bạn tình mới được, như vậy thì nó sẽ không có thời gian dính lấy Tiểu Lộ nữa.
Hắc hắc.
“Tiểu Lộ, lần này em đã giúp anh rất nhiều rồi. Hai ngày nay nếu em có thời gian rảnh thì tranh thủ thời gian làm thêm một chút nữa. Anh sẽ nhanh chóng đi gặp lão tộc trưởng để xin phép đi đến tộc Đại Hùng một chuyến.”
Hàn Lộ vui vẻ nhận lời.
Dù sao thì gần đây trên đảo cũng không có nhiều việc phải làm, cứ coi như cô đang vui chơi giết thời gian là được. Hơn nữa làm cái này chỉ cần tìm ra bí quyết là được, phần lớn thời gian đều chỉ là ngồi một bên canh lửa mà thôi. Không khó chút nào, cũng chẳng mệt gì lắm.
Ba ngày sau…
Dương Sí dùng Xích Diễm của mình chặt xuống mấy đoạn trên thân một cây trúc lớn. Cẩn thận cho tất cả muối biển mà Hàn Lộ đã làm được trong mấy ngày qua vào bình trúc đó đó. Sau khi đậy nắp lại, anh mang theo số muối biển này đi về tộc Bạch Hổ gặp Đại Sơn.
Mấy ngày nay Đại Sơn đã tiếp nhận chức tộc trưởng, mọi người trong tộc đều rất tin tưởng vào anh ta nên việc xử lý các công việc trong tộc cũng rất thuận lợi.
Nhìn thấy Dương Sí khó khăn lắm mới đến chỗ anh ta, Đại Sơn ngay lập tức tươi cười nghênh đón:
“Hôm nay cũng lạ đấy, đã bao lâu rồi anh không quay lại đây thăm tôi rồi? Hay là anh muốn ở luôn trên đảo thế?”
“Cứ xem như là ở luôn trên đó đi, nhưng tôi sẽ thường xuyên quay về đây để thăm mọi người. Mẹ tôi vẫn không chịu lên đảo sống cùng chúng tôi, bà ấy vẫn còn ở trong tộc Bạch Hổ, vậy nên chắc chắn tôi sẽ thường xuyên trở về đây chăm sóc bà ấy.”
“Yên tâm đi, mẹ anh vẫn đang còn ở trong tộc, nhất định tôi sẽ luôn quan tâm đến bà ấy.”
Đại Sơn là tộc trưởng của một bộ tộc, muốn chiếu cố một người trong tộc cũng chỉ là một việc hết sức đơn giản.
“Nói đi, hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì? Nếu không có chuyện gì thì chắc chắn anh sẽ không đến tìm tôi thế này.”
Dương Sí nhếch miệng cười, không phủ nhận. Anh nhẹ nhàng đặt ống trúc chứa đầy muối biển lên phiến đá trước mặt Đại Sơn. Ngay khi mở nắp ống trúc ra, mùi thơm thoang thoảng của trúc xanh liền phiêu đãng trong không khí.
Đại Sơn hít một hơi thật sâu cái mùi hương đó và nhìn vào bên trong.
“Hả? Thứ màu trắng trong này là gì vậy?”