Lúc trước khi cô còn ở thời hiện đại, cô đã từng nghe nói người phụ nữ mang thai phải đến tháng thứ ba hoặc thứ tư thì mới có thể phân biệt được con trai hay gái.
“Đây là năng lực mà thần thú đã ban cho đại vu, dựa vào khí tức của đứa trẻ trong bụng để có thể trực tiếp phán đoán đó là trai hay gái. Cái thai này của cô tôi đã xem rất kỹ rồi, đó là một đứa bé trai không thể nghi ngờ.”
“Ồ…”
Hàn Lộ cảm thấy hơi thất vọng một chút.
Cô vẫn luôn muốn mình có được một đứa con gái thơm thơm mềm mềm, là cái áo bông nhỏ tri kỷ của mình. Nhưng mà con trai cũng tốt, ở thời đại này, nói không chừng con trai lại dễ thích ứng hơn.
“Cảm ơn đại vu…”
Hàn Lộ học theo phương thức hành lễ của tộc Bạch Hổ chào đại vu, dáng vẻ đại vu thụ sủng nhược kinh, khách khách khí khí tiễn cô ra tận cửa.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, đại vu mới quay trở vào bên trong sơn động, nụ cười trên môi bà ấy có muốn đè ép xuống cũng không thể được.
Những lời bà ấy vừa nói lúc nãy đều là sự thật, nhưng bà ấy vẫn chưa nói hết.
Đứa trẻ trong bụng Hàn Lộ quả thật là con trai, sinh mệnh lực của nó vô cùng mạnh mẽ. Điều quan trọng nhất chính là, vận mệnh của tộc Bạch Hổ được gắn chặt trên thân của đứa trẻ kia. Đại vu chấp nhận hao phí tuổi thọ của mình để dò xét một lần, khẳng định điều đó là hoàn hoàn chính xác.
Đứa trẻ kia sau này sẽ dẫn dắt tộc Bạch Hổ bước lên một tầm cao mới, thậm chí còn mơ hồ thấy được xu thế thống nhất cả phiến đại lục này.
Thật sự bất phàm…
Những lời này, đại vu cũng không dám nói ngay trước mặt Hàn Lộ. Dù sao thì cô ấy cũng không phải là người của tộc Bạch Hổ, cô ấy cũng sẽ không thể giao đứa trẻ trong bụng của cô cho tộc Bạch Hổ được.
Chỉ có thể chờ Dương Sí trở về, nói cho anh biết những gì bà ấy đã nhìn thấy, để anh có những dự định và kế hoạch cho tương lai.
Không nói đến việc đại vu đang hưng phấn, lúc này Hàn Lộ đã đi tới bên ngoài sơn động của Cáp Nhĩ.
Kể từ lần trước khi Cáp Nhi sống một mình trong sơn động bị bệnh và hôn mê bất tỉnh, lúc bà ấy trở về ở thì mọi người đều không yên lòng, liền khuyên bảo bà ấy đến sống trong một sơn động ngay bên cạnh sơn động của một người chị em tốt của bà ấy.
Chỉ cách một lớp vách núi thật mỏng, vỗ tay cũng có thể nghe thấy được rõ ràng, như vậy có chuyện gì cũng đỡ lo hơn.
Hàn Lộ vừa mới tìm tới sơn động mới của bà ấy, vừa lúc nhìn thấy Cáp Nhĩ từ trong sơn động đi ra, trên tay đang cầm túi lớn túi nhỏ, trông giống như bà ấy đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Chẳng lẽ bà ấy đang muốn đến thăm cô à?
“Mẹ!”
Cáp Nhĩ đã rất quen thuộc với giọng nói này, lập tức vui mừng quay đầu lại.
“Tiểu Lộ, sao con lại đến đây, mẹ đang chuẩn bị ra đảo để thăm con đây.”
Nói là đến thăm, nhưng kỳ thật bà ấy cũng muốn lên đảo sống một thời gian để giúp đỡ cô làm một số việc. Dù sao thì con trai bà ấy cũng quá không đáng tin cậy mà, nói đi là đi luôn. Ở trên đảo chỉ có một mình Hàn Lộ, Cáp Nhĩ cảm thấy lo lắng vô cùng.
Phần tâm ý này của bà ấy trong lòng Hàn Lộ cũng cảm nhận được, thật lòng mà nói, ngay cả khi Cáp Nhĩ không nói gì, cô cũng muốn mời mẹ lên đảo sống cùng cô.
Trong ngôi nhà mới vẫn còn rất nhiều phòng trống, nếu có mẹ sống cùng sẽ vui hơn rất nhiều. Hơn nữa, khi có người ở cạnh, cô sẽ không còn quá mệt mỏi nữa.
Hai cơn ốm nghén ngắn ngủi trước đó đã khiến cô nhớ mãi. Mỗi lần nôn là cô suýt bị ngất đi, sau khi nôn xong cả người mềm nhũn, đầu óc ong ong, không làm được việc gì.
Lúc này cô thực sự cần có một ai đó ở bên cạnh mình. Cho chỉ là nói chuyện một đôi câu với cô, hay là giúp đỡ cô làm việc cũng đều tốt.
“Mẹ, trước tiên mẹ khoan mang đồ đi đã, con muốn ở lại trên này với mẹ một vài ngày.”
“Hả? Ở lại đây sao? Con có thể ở lại trên này bao nhiều ngày cũng được. Nhưng tại sao con lại muốn lên núi ở lại? Có phải ở trên đảo đã xảy ra chuyện gì không?”
Cáp Nhĩ cũng biết là Hàn Lộ không thích cuộc sống quần cư. Vậy nên bà ấy mới thấy tò mò, rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể làm cho Hàn Lộ lựa chọn đến tộc Bạch Hổ ở lại.
Hàn Lộ cũng không cần phải che giấu, trực tiếp nói với bà ấy.
“Mẹ, ở trên đảo không có chuyện gì cả, chỉ là con đang mang thai.”
Cáp Nhĩ: !!!