“Mang, mang, mang thai?”
Cáp Nhĩ ngạc nhiên đến mức mấy thứ đang cầm trên tay đều rơi hết xuống đất, khuôn mặt bà nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Bà ấy còn muốn đưa tay ra sờ lên bụng Hàn Lộ, lại có chút sợ hãi rụt rè.
“Thật tốt, thật tốt, thật tốt.”
Liên tiếp nói ba chữ thật tốt, vui mừng đến mức không thể kìm nén được những giọt nước mắt của mình.
Tin tức này thật sự khiến bà ấy cảm thấy hạnh phúc và vui sướng vô cùng.
“Đi đi đi, con vào trong sơn động nghỉ ngơi một chút đã.”
Cáp Nhĩ nhanh tay thu dọn mấy thứ rơi trên mặt đất, sau đó kéo Hàn Lộ vào bên trong sơn động.
Bởi vì sơn động không đào quá sâu nên không khí trong đó cũng không ngột ngạt lắm, nhưng mùi đất lại hơi nồng, Hàn Lộ nhíu nhíu mày, cố gắng nhịn lại.
Cái mùi này dù sao cũng có vẻ đỡ hơn nhiều so với mùi tanh của cá.
Cô mang quần áo và một số đồ dùng khác của mình đặt trên thảm cô khô và kéo tay Cáp Nhĩ đang định đi ra ngoài tìm thức ăn.
“Mẹ, mẹ đừng quá vội vàng như thế, con đến đây là muốn nhờ mẹ giúp con một vài việc.”
“Có chuyện gì cần mẹ giúp?”
“Con muốn đi một vòng xung quanh núi để tìm một ít thức ăn, mẹ có biết ngọn núi nào không có chôn những con thú rừng bị nhiễm bệnh không?”
Mặc dù bệnh truyền nhiễm đã qua đi, thế nhưng cô đã nghe Hợp Khương nói rằng những con mồi bị nhiễm bệnh chết đều được chôn ở những ngọn núi gần đây.
Cho dù cô muốn tìm kiếm thức ăn, cô cũng không muốn tìm kiếm trên những ngọn núi đã chôn xác chết của những con thú rừng bị nhiễm bệnh đó.
“Con muốn tìm kiếm thức ăn sao?”
Cáp Nhĩ phản ứng lại ngay lập tức.
Nhất định là Tiểu Lộ không thể ngửi được mùi tanh của cá nên cô mới rời khỏi hòn đảo mà lên núi.
Bà ấy nhớ lại khi mang thai A Sí, bà cũng không thể ngửi được mùi tanh. Mỗi khi ăn thịt sống đều phải đem ngâm vào trong nước thật lâu, cho đến khi rửa sạch máu ở bên trong miếng thịt thì mới có thể ăn được.
“Mẹ cũng không biết mấy con thú nhiễm bệnh chết được chôn ở ngọn núi nào, Tiểu Lộ, con ở đây đợi mẹ một lát, mẹ đi ra ngoài để hỏi Vưu Tể ở phía trước xem sao, sẽ quay về ngay thôi.”
Nói dứt lời, Cáp Nhĩ liền vội vàng chạy ra khỏi sơn động.
“À… Mẹ!”
Lời còn chưa kịp nói xong thì bà ấy đã chạy xa rồi.
Hàn Lộ vốn định sẽ đi cùng bà ấy, nhưng thực sự là bà ấy đã chạy quá nhanh. Cô bây giờ lại không nên chạy nhanh như thế, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong sơn động chờ bà ấy trở về.
Khoảng nửa tiếng sau, cô mới nghe được những tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
Đừng nhìn Cáp Nhĩ chạy tới chạy lui nhanh như thế mà nghĩ là bà ấy mệt, thực sự thì sức khỏe của bà ấy rất tốt, lần này bà ấy chạy đi chạy về như vậy mà không hề đỏ mặt hay thở hổn hển một chút nào.
“Chờ mẹ lâu không con? Mẹ vừa đi đến chỗ Vưu Tể để hỏi xem ngọn núi nào không chôn xác chết của những con thú bị nhiễm bệnh, mặc dù cậu ta cũng có biết nhưng lại không nói rõ ra được vị trí nào, cậu ta phải khoa tay múa chân rất lâu mẹ mới hiểu được. Tiểu Lộ, bây giờ con muốn ăn cái gì, hay là con nói rõ cho mẹ biết, mẹ sẽ đi tìm thức ăn đó cho con?”
Cáp Nhĩ sợ Hàn Lộ sẽ mệt. Dù sao nhìn bộ dáng bên ngoài của cô rất yếu ớt, hơn nữa đôi mắt của cô cũng chỉ mới điều trị khỏi chưa được bao lâu.
Trong lòng Hàn Lộ cảm thấy thật ấm áp, mỉm cười ôm lấy cánh tay của Cáp Nhĩ.
“Mẹ đối với con thật tốt, nhưng con vẫn muốn tự mình đi tìm thức ăn, bởi có một số loại thức ăn có thể sẽ có độc, nhưng bây giờ không thể nói ra rõ được là loại nào. Nhưng mẹ hãy đi cùng con, có mẹ đi cùng con sẽ thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
Nghe thấy những lời cô vừa nói, Cáp Nhĩ cảm thấy cực kỳ thoải mái, bà ấy không cần nghĩ ngợi liền đồng ý ngay.