Sau khi mẹ chồng và con dâu nói chuyện xong, họ liền lấy thêm hai chiếc túi và bỏ vào trong giỏ, lại cầm thêm một số dụng cụ nhỏ mà Hàn Lộ đã mang theo và cùng nhau đi xuống núi. Lúc này người của tộc Bạch Hổ hoặc là vẫn đang còn nghỉ ngơi trong tộc để lấy lại sức, hoặc là đi đến bờ biển dưới chân núi để tìm kiếm thức ăn, phía sau núi hầu như không nhìn thấy một ai.
Điều này thuận lợi cho cả hai người đi từ phía sau ngọn núi.
Mảnh đất mà tộc Bạch Hổ chiếm được, trước đó Hàn Lộ đã đi qua chỗ này một lần nhưng không tìm thấy thứ gì có thể ăn được. Có lẽ là vì nó nằm sát bờ biển, thổ nhưỡng có vấn đề.
Ở đây có rất nhiều cây xanh bị gãy đổ.
Hai người một trước một sau rất nhanh đã đi được rất xa.
Những ngọn núi gần đó hầu như đã được cả ba bộ tộc chấp nhận nên mọi người đều có thể đi vào đó, cho nên cũng không sợ đi vào vùng đất của bộ tộc khác và gây ra mâu thuẫn với nhau.
Cáp Nhĩ đưa Hàn Lộ đến ngọn núi gần đó nhất.
Nói là gần nhất, nhưng hai người phải đi mất nửa tiếng đồng hồ mới đến được nơi đó.
Tiểu Tuyết cũng đi theo hai người họ, vốn dĩ nó muốn cõng Hàn Lộ trên lưng, nhưng Cáp Nhĩ đã nhất quyết là muốn tự mình đi, như thế thì cô làm sao có thể một mình cưỡi trên lưng hổ mà đi được chứ. Hơn nữa chỗ này cũng không phải là quá xa.
Hàn Lộ đặt tất cả tâm trí ở ven đường và trên những cành cây.
Thiên nhiên quả thật là rất hào phóng, vạn vật sinh sôi nảy nở trong suốt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Với diện tích đất rộng lớn như thế này, chắc chắn sẽ có một vài nơi ẩn chứa bảo bối.
Miễn là cô nhìn đủ cẩn thận.
Về phần mẹ Cáp Nhĩ.
“Mẹ, mẹ hãy giúp con tìm xem khu vực quanh đây có cây nào có quả hay không?”
Mẹ chồng và nàng dâu phân công công việc rất rõ ràng, ngay cả Tiểu Tuyết cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm thức ăn này.
Hàn Lộ là người đầu tiên có thu hoạch.
Cô đã tìm thấy một bụi mía lớn trong một khe núi.
Nhìn bề ngoài, những cây mía đó gống như những cây gỗ vừa nhỏ lại vừa ngắn, những người không biết hàng căn bản sẽ không để ý đến nó.
Bây giờ đang là thời kỳ chín của những cây mía, từng cây mía căng đầy sức sống, thân cây dày, lớp vỏ màu tím căng bóng. Chưa cắn ra nhưng đã có thể tưởng tượng được sự ngọt ngào ở bên trong rồi.
Hàn Lộ rất vui mừng, cầm lấy con dao găm chặt một đoạn rồi đưa tới cho Cáp Nhĩ như hiến bảo.
Đúng lúc đó, ở đằng kia Cáp Nhĩ cũng đã có phát hiện.
“Đây là…”
Vàng cam vàng cam, từng quả tròn tròn mập mạp treo trên cành và dường như đang nhìn hai người họ mỉm cười.
“Đây là quả quýt.”
Hàn Lộ rất vui khi tìm thấy được những loại thức ăn mới, nhưng hai thứ này cũng chỉ là hoa quả, không thể xem chúng là thức ăn chính, thế nên cô cũng không muốn đi hái nhiều những quả quýt đó.
Thỉnh thoảng ăn một chút trái cây hoa quả cũng tốt, nhưng để thay thế thức ăn chính thì cô sẽ là người đầu tiên không thể chịu được.
Cô là người thích ăn mặn trời sinh, đối với các đồ ăn ngọt thì cô quả thật không hứng thú.
Sau khi mẹ chồng và nàng dâu ăn hết mấy cây mía, họ lại bắt đầu đi tìm kiếm các loại thức ăn khác nơi này.
Hàn Lộ tìm thêm được một vài loại trái cây có nước khác, nhưng số lượng quá ít nên cũng không đáng để chú ý, thậm chí cô còn không nghĩ đến việc hái chúng.
Ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi ngọn núi này, chuyến hướng sang một ngọn núi khác gần đó. Ánh mắt của cô bị thu hút bởi những sợi dây cỏ trong một khe hở trên sườn núi.
Những đám lá rộng trên những dây leo kia thật sự là quá quen thuộc.
Ở thời hiện tại, thứ này là một loại thức ăn không thể thiếu của ông nội và cô mỗi ngày.
Khi nấu cháo, cho thêm vào nồi cháo hai miếng thì hương vị của món cháo thật thơm và ngon miệng, lúc nấu cơm thì thả thêm hai miếng vào, vừa mềm vừa thơm ngọt. Nếu không ăn hết còn có thể mang rửa sạch sẽ, cắt thành từng lát mỏng, nấu chín, mang đi phơi khô, chế biến thành món khoai lang khô và ăn dần.
Đúng vậy, những sợi dây đang treo trên những khe hở ở vách núi chính là lá khoai lang!
Củ khoai lang nhất định là nằm dưới mặt đất!
Hàn Lộ phấn khích giống như được tiêm máu gà, cô cầm lấy cái cào cùng với cái sọt và đi đến đó bắt đầu đào bới những củ khoai lang.
Nơi này còn có cả khoai lang, thật sự quá tốt!