Vẻ vui mừng và hạnh phúc trên mặt Hàn Lộ quá rõ ràng, theo trực giác Cáp Nhĩ biết rằng cô đã tìm được thứ gì đó rất tốt.
“Tiểu Lộ?”
“Mẹ, con tìm thấy được bảo bối rồi!”
Giọng nói vui vẻ của cô cũng đủ cho thấy chủ nhân của nó đang hạnh phúc đến thế nào.
Hàn Lộ cẩn thận giẫm lên lớp đất đá dưới chân mình rồi chậm rãi bước xuống. Cáp Nhĩ nhìn chăm chú theo từng bước chân của cô, sợ cô bước hụt sẽ bị ngã.
“Bảo bối mà con vừa nói chính là mấy cái lá này à?”
Cáp Nhĩ nhìn đi nhìn lại cũng không thấy trái cây gì hết, còn tưởng rằng những lá cây này có thể ăn được, đang định bước tới hái một ít lá xuống thì nghe thấy Hàn Lộ nói bảo bối đó đang nằm ở dưới mặt đất.
“Dưới mặt đất sao?”
Cho tới tận bây giờ bà ấy cũng không biết thứ ở dưới mặt đất cũng có thể ăn được. Tuy nhiên, mấy loại hải sản đều từ dưới cát đào được, nghĩ như thế nên bà ấy thấy chuyện này cũng chẳng có gì là kỳ quái.
Cáp Nhĩ cầm lấy chiếc cào nhỏ và bắt đầu đào đất.
Hàn Lộ không có dụng cụ trong tay, chỉ có thể chỉ huy Tiểu Tuyết đi đào, chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ, đã đào được một đống lớn những thứ hồng hồng đỏ đỏ mập tròn.
Cô liền lấy dao găm cắt một miếng và nếm thử, quả nhiên đó chính là khoai lang.
Nếu đó là gạo hoặc lúa mì xuất hiện ở đây vào lúc này, cô không còn suy nghĩ gì khác, chỉ có thể ăn mà thôi. Nhưng đây lại là khoai lang, hầu hết các làng chài ven biển thì nhà nào cũng có trồng một vài ruộng khoai.
Hàn Lộ và ông nội trước đây cũng đã trồng được hai ruộng khoai lang.
Trồng khoai lang như thế nào, khi nào thì có thể thu hoạch được, sau khi thu hoạch sẽ làm được những gì, tất cả những điều này cô đã biết quá rõ.
Đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho cô, cũng có thể coi đó là cơ hội của tộc Bạch Hổ.
Khoai lang thường mọc thành từng bụi lớn và mọc lan ra xung quanh, nhất là ở đây có nhiều lá khoai lang như vậy, nếu chỉ có một mình mẹ và Tiểu Tuyết thì không thể đào hết số khoai lang ở đây được.
Vì vậy, khi Hàn Lộ nhìn thấy hai chiếc túi đã đầy rồi thì cô liền nói dừng lại.
“Mẹ, đã đựng đầy cả hai túi rồi. Sau khi chúng ta quay về sẽ tìm người đến đây đào tiếp số khoai lang còn lại nơi đây.”
“Không cần phải đi tìm thêm người đâu, chỉ một lát nữa mẹ sẽ đào xong hết được mà.”
Hai người bình thường không sống cùng một chỗ, khó khăn lắm bà ấy mới có cơ hội giúp được cho Hàn Lộ, Cáp Nhĩ cũng không muốn đi tìm thêm người giúp đỡ, hơn nữa bà ấy cũng không cảm thấy quá mệt mỏi khi đào bới những củ khoai lang này.
Tuy Cáp Nhĩ đã nói như vậy, nhưng Hàn Lộ lại không thể nào làm theo lời bà ấy được.
Dù sao thì bà ấy cũng là một người lớn tuổi, lần này để bà ấy làm việc còn mình thoải mái đứng nhìn thì cô cũng cảm thấy áy náy rồi. Hơn nữa nếu cứ để cho bà ấy tiếp tục đào hết số khoai lang còn lại ở đây, thì ít nhất đến lúc trời tối mới có thể đào xong, một người đàn ông mạnh khỏe e rằng cũng chẳng thể nào làm nổi.
“Mẹ, khoai lang ở đây nhiều lắm, bây giờ cũng không thể nào đào hết được, con muốn đi một vài nơi khác để tìm kiếm những thức ăn khác nữa, mẹ đi cùng với con đi.”
“Cái này…”
Tất nhiên là Cáp Nhĩ không thể nào yên tâm khi để Hàn Lộ một mình lên núi xuống núi để tìm kiếm thức ăn, bà ấy đành phải từ bỏ ý định tiếp tục đào khoai lang ở chỗ này và thu dọn đồ đạc.
Hàn Lộ đi theo phía sau bà ấy, khi cô đi ngang qua một cây bách, cô đã gieo ấn ký của mình lại đó để lần sau có thể xác định được vị trí chính xác của những bụi khoai lang này khi cô quay lại nơi đây.
“Mẹ, mấy ngọn núi khác có cách xa nơi này lắm không?”
“Không xa, không xa, rất nhanh sẽ đi đến đó ngay thôi.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện nên rất nhanh cũng đã đi xuống chân núi, Hàn Lộ lấy hai túi khoai lang trên lưng Tiểu Tuyết đặt xuống dưới đất và bỏ vào trong khóm cây gai ven đường, đợi đến lúc quay về sẽ lấy.
Chiếc túi của cô được dệt bằng giao tiêu, hầu như mọi người trong ba bộ tộc đều biết, vì vậy ngay cả khi có ai đó đi đến đây và nhìn thấy chiếc túi, họ sẽ không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào.
Hầu hết mọi người trong ba bộ tộc đều là những con người chất phác.