Sau khi Hàn Lộ cất hai túi khoai lang đó xong liền đi theo Cáp Nhĩ đến một ngọn núi khác. Tuy nhiên vận may không được tốt cho lắm, lúc đến đó chẳng tìm thấy được thứ gì có thể ăn được, có vài cây nhìn vào cũng giống là cây ăn quả nhưng mùa này cây lại không ra hoa, kết quả, cô nhìn vào cũng không thể biết được đó là cây gì.
Ở nơi này cả mẹ chồng và con dâu không tìm được thứ gì có ích, liền trực tiếp đi từ lưng chừng ngọn núi này đến ngọn núi bên cạnh.
Lần này, chưa đi được bao xa thì Hàn Lộ đã ngửi thấy được một mùi hương đặc thù.
Nó không phải là mùi của trái cây, cũng chẳng phải là mùi hôi thối. Nó cũng có chút quen thuộc nhưng lúc này thì cô lại chưa thể nhớ ra được đó là mùi gì. Đành lần theo mùi hương đó đi tiếp.
Sau khi đi được một quãng đường khoảng chừng hai ba trăm mét, cái mùi đó càng rõ ràng hơn, và trong đầu cô dường như đã nhớ ra được mùi đó là mùi gì. Lúc này, Cáp Nhĩ, người đang đi trước mặt cô bỗng nhiên a lên một tiếng.
“Tiểu Lộ, cẩn thận một chút, phía trên cây này có gai, đừng để bị đâm phải nhé.”
Có gai sao?
Hàn Lộ không để ý quá nhiều đến cái cây kia mà liền nhanh chân đi về phía trước để xem Cáp Nhĩ có bị sao không.
“Mẹ đã bị xước ở đâu vậy? Có đau lắm không?”
“Mẹ không sao, không sao cả, nhưng mà lỗ tai của mẹ thì bị đâm một cái, mẹ đã kiểm tra rồi, không bị chảy máu.”
Cáp Nhĩ sợ cô sẽ lo lắng nên bà ấy đã đưa tai ra cho cô tận mắt nhìn thấy. Sau khi nhìn thấy rõ ràng là mẹ không bị gì nghiêm trọng, Hàn Lộ mới bắt đầu chuyển sự chú ý của mình sang một bên.
“Cây hồ tiêu à?”
Hiện tại dù đã qua thời kỳ đậu quả nhưng trên cây vẫn còn lại một số vỏ bị vỡ ra, thêm vào đó là mùi hồ tiêu nồng nặc, thân cây có gai nhọn thì không còn nghi ngờ gì nữa, đúng quả thật là cây hồ tiêu.
Đây được coi là loại gia vị đầu tiên mà Hàn Lộ thấy được ngoài muối trong thời đại này.
“Tiểu Lộ, những hạt tiêu này ăn có ngon không vậy?”
“Loại này, nếu chỉ ăn một mình nó chắc chắn sẽ không ngon, nhưng lúc nấu thức ăn mà cho thêm vào thì hương vị món ăn sẽ trở nên thơm ngon và có mùi vị hơn. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến kỳ ra quả của cây tiêu nên không thể kiếm được những hạt tiêu.”
Hàn Lộ lại dùng phương pháp giống như trước đó, để lại ấn ký của mình trên cây hồ tiêu.
Cô thực sự cũng không biết rõ thời gian nào cây tiêu sẽ ra quả, vì vậy cô chỉ có thể đợi lúc thời tiết ấm lên, sau đó thỉnh thoảng sẽ đi đến kiểm tra, nếu có nhất định sẽ hái chúng mang về.
Suốt một đường đi tiếp theo, không biết là gặp được vận cứt chó gì mà cô lại phát hiện ở trong ngọn núi này có gừng, tỏi dại, còn có mấy bụi cẩu kỷ đen nữa.
Nếu là những quả cẩu kỷ đỏ thì đã bị người khác hái từ lâu rồi, nhưng bởi vì đây là toàn là những quả cẩu kỷ đen nên mới còn lại ở nơi này cho đến tận bây giờ.
Sau khi hái một đống cẩu kỷ đen, chiếc giỏ của Hàn Lộ rốt cuộc cũng đầy.
Nhìn sắc trời có vẻ như cũng không còn sớm, hơn nữa hôm nay thu hoạch cũng khá phong phú, chừng đó cũng đã đủ rồi. Cô cũng không tham lam, liền lên tiếng gọi Cáp Nhĩ đang đào gừng và hai mẹ con cùng nhau đi xuống núi quay về tộc Bạch Hổ.
Tất cả những thứ tìm được trong ngày hôm nay đều là do Tiểu Tuyết chịu trách nhiệm mang về, hai người ngoại trừ chân có hơi mỏi một chút, còn lại không có gì là đáng nói.
Hai túi đầy khoai lang, gừng tỏi và các loại gia vị khác, mười mấy cây mía cùng với một túi lớn cẩu kỷ đen. Bên dưới còn có hơn nửa giỏ quýt.
Sau khi ăn những quả quýt thì vỏ quýt cũng được xem là một loại gia vị.
Hôm nay không chỉ là thu hoạch phong phú, mà quả thật chính là thắng lợi trở về.
Trong núi, bảo bối quả thật là không ít, chỉ là trước đó do mình quá lười nhác mà thôi. Nếu trước đó mình chịu khó cùng Tiểu Tuyết đi xem một vòng hết tất cả những ngọn núi quanh đây, có lẽ đã không phải trải qua một năm ăn đồ ăn mà không có một chút gia vị nào như thế.
Hàn Lộ nhìn thấy cả một đống lớn bảo bối kia, vui sướng cười đến híp cả mắt.
“Mẹ, con đi ra ngoài một chút.”
Cáp Nhĩ đang ở trong sơn động của người bạn tốt ở bên cạnh không biết làm gì, cao giọng ừ một tiếng liền không có động tĩnh nữa.