Hàn Lộ cũng không quen thuộc sơn động ở bên ấy nên cũng không tiện đi vào, dù sao thì cô cũng đã chào hỏi rồi nên cầm theo một số thứ đi đến sơn động của đại vu.
Thứ cô cầm theo, tất nhiên chính là khoai lang bảo bối mà cô đã đào được trong ngày hôm nay. Cô tin rằng không chỉ có ngọn núi gần đó mới tìm được những củ khoai lang này, rất có thể ở những nơi khác cũng có.
Nhiều người thì sức lực sẽ lớn hơn, thỉnh thoảng cũng cần phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Chẳng phải là đại vu vẫn thường nói tộc Bạch Hổ và cô là bạn bè sao, chuyện này giao cho bà ấy quả thật chính là đúng người đúng việc.
“Hàn Lộ à?”
Hàn Lộ gật gật đầu.
“Đại vu đang bận việc gì à?”
“Tôi có bận gì đâu, không có việc gì bận cả?”
Trong tộc cho dù ai ai cũng có thể bị đói, nhưng riêng đại vu thì không bao giờ bị đói. Bà ấy không cần phải tự mình đi tìm kiếm hải sản, mà sẽ có những người khác trong tộc đi kiếm và mang đến cho bà ấy.
Cũng chỉ có những lúc tổ chức tế tự hoặc người trong tộc sinh bệnh thì bà ấy mới phải bắt tay vào làm việc thôi.
“Không bận là tốt rồi, tôi có mấy thứ này muốn cho bà xem.”
Hàn Lộ mỉm cười lấy khoai lang, gừng và tỏi dại từ trong túi ra. Mấy loại bảo bối mà hôm nay cô đã tìm được cũng mang đến đây một chút.
Đại vu nhìn cô lần lượt mang những thứ đó ra và đặt trước mặt mình, thật sự cảm thấy rất tò mò.
“Những thứ này là gì?”
“Đều là đồ có thể ăn được.”
Hàn Lộ chủ yếu nói với bà ấy về khoai lang, những thứ khác chỉ có tác dụng làm gia vị, nên không cần phải nói nhiều đến chúng.
“Đại vu, thứ này, tôi muốn nhờ người trong tộc Bạch Hổ giúp tôi lên núi tìm kiếm. Đây là lá mọc ở trên mặt đất. Chỉ cần nhìn thấy những cái lá này thì khẳng định sẽ có những củ khoai lang ở dưới mặt đất, chỉ cần đào ra là được. lấy mấy cái giỏ mà thường ngày mọi người trong tộc vẫn thường bện làm chuẩn, cứ một túi khoai lang như vậy là có thể mang lên đảo đổi lấy nửa túi cá lớn với tôi.”
Vừa nói xong, cô chợt nhớ tới tộc Bạch Hổ vẫn đang còn khan hiếm thức ăn nên nói bổ sung thêm hai câu.
“Nhưng nếu mọi người không muốn đổi lấy cá mà giữ lại trong tộc để ăn cũng không sao, nhưng tiện thể giúp tôi tìm thêm một số thứ khác. Những thứ như gừng tỏi, mấy loại này cho dù có tìm được thì có lẽ cũng không nhiều, cho nên không cần chính xác số lượng bao nhiêu, nếu tìm được thì cứ cầm lên đảo cho tôi xem thử rồi sẽ đổi cá cho mọi người. Tóm lại tôi sẽ không để mọi người trong tộc phải chịu thiệt.”
Cô nói rất nhiều thứ, làm cho đại vu cảm thấy choáng váng cả đầu óc. Một hồi lâu bà ấy mới lấy lại được tinh thần, nhìn vào thứ có màu đỏ trên tay Hàn Lộ, ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên trông thấy.
“Cô, lúc nãy cô nói thứ này là khoai lang, có thể ăn được, trên núi vẫn còn rất nhiều à?”
“Cái này… tôi cũng không biết rõ là trên núi sẽ còn nhiều hay ít, bởi vậy mọi người tự mình đi tìm thì mới biết được chính xác. Thế nào, đại vu có thể giúp tôi chuyện này được không?”
“Đương nhiên là có thể!”
Đại vu đến mắt cũng không thèm chớp lập tức đồng ý.
Trong tộc bây giờ cái khác thì không nhiều, chỉ có người rảnh rỗi không có việc gì làm thì lại rất nhiều. Để bọn họ đi loanh quanh trên núi, cho dù không tìm được con mồi cũng có thể tìm được những củ khoai lang cùng những thứ nho nhỏ mà Hàn Lộ đang cầm trên tay, nếu có thể tìm được liền có thể mang lên đảo đổi cá với cô ấy thì quả thật là một việc rất tốt, đương nhiên bà ấy phải đồng ý.
Thấy đại vu đồng ý, Hàn Lộ liền để lại mấy thứ kia để làm mẫu, còn tặng cho đại vu thêm hai củ khoai lang.
“Thứ này, sau khi rửa sạch sẽ cũng có thể ăn sống, hoặc nướng bên ngọn lửa giống như nướng cua, nhưng cần phải nướng lâu hơn một chút, ăn sẽ rất ngon. Đại vu, bà có thể ăn xem thử.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Đại vu lơ đãng nhận lấy hai củ khoai lang.
Bà ấy cũng không quá trông chờ gì vào thứ này. Dù sao thì món cua nướng và cá nướng mà những người khác trong tộc tôn sùng đem đến cho bà ấy thì bà ấy cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho vào miệng mà thôi.
Những thứ hải sản kia, thật sự không thể chạm đến trái tim của bà ấy được.
Thứ mà bà ấy thích nhất vẫn là quả mâm xôi.