Buổi tối, đại vu đi ra bờ biển với mấy thứ đồ mà hôm nay Hàn Lộ đã đưa cho bà ấy. Lúc này, Đại Sơn và những khác trong tộc đều đang ở trên bãi biển, bà ấy nói chuyện cũng thuận tiện hơn.
Hàn Lộ đã đưa cho bà ấy tổng cộng là năm củ khoai lang, trong đó có hai củ là phần riêng cho một mình bà ấy. Khi đại vu đi ngang qua đống lửa ở chỗ A Mạn đang ngồi, bà ấy dừng lại và trực tiếp đưa hai củ khoai lang cho A Mạn.
“Đây là hai củ khoai lang của Hàn Lộ tặng cho tôi sáng nay, cô ấy nói nướng nó bằng lửa như là nướng cua vậy. Cái này đưa cho cô, tôi còn phải đi tìm Đại Sơn có chút việc cần nói với cậu ta.”
Bà ấy nói xong liền lấy hai củ khoai lang trên tay đưa cho A Mạn rồi rời đi.
A Mạn không hiểu gì cả, nhất thời cũng không rõ là đại vu bảo mình nướng giúp cho bà ấy hay là đưa cho mình ăn, cô ấy đành phải đem hai củ khoai lang bỏ vào bên cạnh đống lửa.
“Mẹ mẹ mẹ me, Tiểu Tiểu muốn được ăn cá…”
Nghe thấy tâm can bảo bối của mình muốn ăn cá, A Mạn lập tức lấy con cá đang nướng trên đống lửa xuống.
“Được được được, con muốn ăn cá à, lại đây mẹ đút cho con ăn.”
Trong lòng A Mạn lúc này chỉ toàn là bảo bối nhà mình, rất nhanh đã quên mất hai củ khoai lang mà đại vu đã đưa cho cô ấy.
Hai củ khoai lang sống nằm bên cạnh đống lửa từ từ trở nên mềm và bắt đầu phảng phất mùi thơm. Chỉ là nó được bao phủ bởi lớp vỏ bên ngoài gần như đã cháy đen, và không ai có thể biết được vị ngon bên trong của nó là như thế nào.
Đại vu đem những thứ ở trong tay giao hết cho Đại Sơn, lại nói thêm về những lời đề nghị của Hàn Lộ, khi bà ấy chuẩn bị rời đi thì lại bị những tộc nhân ép phải ăn hết một con cá nướng rồi mới miễn cưỡng thoát thân.
Bà ấy chưa từng nói với ai trong tộc là bà ấy không thích ăn hải sản, cho nên cũng không thể trách được sự nhiệt tình của mọi người trong tộc.
Đại vu sợ lại bị những người trong tộc chặn lại đưa thêm thức ăn, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
“Hả? Cái gì đây nhỉ?”
A Mạn đang thu dọn những đồ vật quanh đống lửa, liền cầm ra hai cục màu đen, nhìn đi nhìn lại thật lâu nhưng vẫn không nhận ra được đó là cái gì, tiện tay quăng chúng ra bên ngoài, không ngờ lại ném ngay trước chân của Đại Vu.
“Đại vu…”
A Mạn hít sâu một hơi.
Cuối cùng cô ấy cũng đã nhớ lại hai cục màu đen kia là gì! Đó chính là hai củ khoai lang mà đại vu lúc nãy đã đưa cho cô ấy!
Cái này….
Đại vu cúi đầu nhặt lai hai cục màu đen ngay dưới chân bà ấy, để sát vào mũi hít một hơi. Là bà ấy bị ảo giác hay sao? Thứ này không phải chỉ có một mùi khét mà còn có mùi thơm ngào ngạt .
Một thứ đồ vật bẩn như vậy, sau khi cầm nó trên tay thì cả bàn tay cũng đều đen xì, cái này có thể ăn được thật à?
Mặc dù hoài nghi thì vẫn là hoài nghi, nhưng lời nói của Hàn Lộ trong lòng bà ấy vẫn rất có trọng lượng. Ôm thái độ nhìn thử một chút, đại vu đã bẻ củ khoai lang nướng trong tay thành hai nửa.
A Mạn: !!!
Đại Vu: !!!
Qủa thật là không ai ngờ tới, bên trong lớp vỏ đen như than đó lại có phần thịt màu đỏ cam ngon lành!
Ngay khi bẻ củ khoai lang ra, đại vu như bị mê hoặc nhắm nghiền hai mắt lại. Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ củ khoai khiến bà ấy chỉ cần ngửi nó thôi cũng đã cảm thấy bụng đang sôi lên ùng ục. Hoàn toàn quên mất rằng mình cũng vừa mới ăn xong một con cá nướng.
Trong chớp mắt, một nửa củ khoai lang nướng đã được đại vu ăn hết sạch trước khi A Mạn kịp nhận ra điều đó.
Khoai lang nướng có vị ngọt, thơm và dẻo, sau khi ăn mấy miếng vào bụng, cả người đều ấm lên.
Đôi mắt mờ nhạt của đại vu bị bao phủ bới một tầng hơi nước từ lúc nào không biết. Trong lòng bà ấy lại là những tiếng thét chói tai điên cuồng.
Một thứ đồ vật ăn ngon như thế này! Tại sao đến bây giờ bà ấy mới phát hiện ra chứ?
“Đại vu?”
A Mạn cảm thấy lo lắng bước lại gần bà ấy và hỏi.