Đại vu cực kỳ luyến tiếc nuốt xuống miếng khoai lang vẫn còn trong miệng, thu lại hơi nước trong mắt, sắc mặt bình thản nói: “Thứ này sau khi được nướng chín, mùi vị của nó cũng không tệ, còn một củ nữa…Thôi vậy, để cho cô và Tiểu Tiểu ăn cũng được.”
Nói xong, bà ấy cầm nửa củ khoai lang còn lại nhanh chân đi lên núi.
Không hiểu sao A Mạn nhìn bóng lưng đại vu đang bước đi lại có cảm giác như bà ấy đang chạy trối chết.
Tại sao đại vu lại có vẻ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy…
Củ khoai lang này….
Cô ấy chậm rãi đưa tay với lấy củ khoai lang nằm trên mặt đất.
Mà giờ phút này Hàn Lộ đang chất rất nhiều thứ khác nhau lên trên lưng Tiểu Tuyết. Có cả những đồ dùng mà cô đã mang theo lên núi, những bảo bối mà cô đã tìm được trên núi và cả một số đồ dùng sinh hoạt thường ngày của Cáp Nhĩ nữa.
Cô sẽ đưa Cáp Nhĩ quay trở lại hòn đảo.
Trên núi, suốt ngày ở trong cái sơn động này cũng không phải là quá buồn chán, nhưng khi trời vừa tối, tấm ván gỗ chặn lại cửa sơn động thì lại cảm thấy ngột ngạt và không thoải mái chút nào. Hơn nữa, muốn nhóm lửa cũng phải đi xuống núi lên núi thật là quá phiền phức. Nơi này so với ngôi nhà mới xây xong được trang bị đầy đủ trên đảo thì chẳng thể nào so sánh được.
Dù sao thì những thức ăn mà cô muốn tìm cũng đã tìm được rồi, ngoại trừ để lại một ít khoai lang để làm giống, những thứ còn lại cũng đủ cho cô ăn được khoảng năm sáu ngày nên cũng không cần phải ở lại trên núi lâu hơn nữa.
Cáp Nhĩ không phản đối gì về chuyện này. Thậm chí bà ấy còn rất vui vẻ khi đi cùng Hàn Lộ xuống núi.
Bà ấy biết trên đảo cũng vừa làm xong một ngôi nhà mới đầy đủ tiện nghi như thế nào, bây giờ Hàn Lộ lại đang mang thai, đương nhiên ở trong ngôi nhà mới sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mẹ chồng và con dâu sau khi thu dọn hết mọi thứ cần thiết, liền cùng nhau đi một vòng chào hỏi những người hàng xóm rồi cùng nhau xuống núi.
Lúc mọi người quay trở lại trên đảo thì trời cũng đã tối đen như mực.
Vào ban đêm, Cáp Nhĩ nhìn mọi thứ không được rõ ràng lắm, nhưng Hàn Lộ đã nhanh chóng nhóm lên một đống lửa ngay trong sân nhà để bà ấy có thể nhìn thấy và tiện đi lại.
Ánh lửa sáng ngời chiếu vào tận trong nhà, Cáp Nhĩ nhìn quanh một vòng và chọn cho mình một phòng ở tầng một, sau đó liền dọn đồ dùng của mình vào bên trong.
Buổi tối chỉ làm một số món hải sản hấp đơn giản để ăn.
Đương nhiên, Hàn Lộ không ăn được hải sản, bữa tối của cô là hai củ khoai lang nướng thơm nức mũi.
Ăn khoai lang có cảm giác nhanh no bụng, mới chỉ ăn một củ rưỡi là cô đã cảm thấy no căng bụng. Nếu trồng được những củ khoai lang này thì thật sự sau này có thể coi nó là một món ăn chính.
Hàn Lộ vừa chậm rãi ăn nửa củ khoai lang còn lại vừa nghĩ đến việc ngày mai sẽ lấy những củ khoai lang để lại làm giống đi ươm mầm.
Cô dự định sẽ trồng khoai lang trên đảo trước.
Những củ khoai lang đào được trên núi sẽ mang ra ăn trước. Ở cái thời điểm ăn không đủ no này thì vấn đề nhét đầy cái bao tử vẫn là quan trọng hơn.
Chờ một thời gian sau, cô lại đem những củ khoai lang trồng được trên đảo mang ra làm giống và đến lúc đó sẽ dạy lại cho những người trong ba bộ tộc cách trồng.
Đầu năm nay, mọi thứ đều có thể ít lại, nhưng nguồn lương thực thì không thể thiếu.
Nghe nói trong tộc Man Ngưu đã có vài người bị chết đói, nghe những chuyện như vậy cảm thấy thật đau lòng.
Không biết có phải là do đang mang thai hay không mà Hàn Lộ đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong tộc Man Ngưu, cô suýt chút nữa đã rơi lệ. Cũng may, Tiểu Tuyết kịp thời kéo váy và giúp cô lấy lại tỉnh táo.
Ngủ một đêm thật ngon giấc.
Ngày hôm sau Hàn Lộ và Cáp Nhĩ thức dậy thật sớm, tìm một mảnh đất cát ẩm để chôn những củ khoai lang mà họ để dành và chờ khoai lang mọc mầm.
Một củ khoai lang đại khái có thể sinh ra được khoảng một chục hoặc hai chục cây con, và nếu cây giống đó được trồng xuống đất và phát triển tốt thì có thể sinh ra được mấy cân khoai lang.
Nếu cứ tiếp tục trồng như vậy…
Hàn Lộ đột nhiên rùng mình một cái, cô phảng phất nhìn thấy viễn cảnh hòn đảo này sẽ bị khoai lang bao phủ.